Dừng lại một chút, tôi cầm tay anh, sắc mặt trờ nên nghiêm túc nói: “Phó Thắng Nam, chúng ta cũng không phải trẻ con nữa, đã trải qua nửa đời người rồi, thế nên chúng ta biết rõ trong lòng mình muốn cái gì. Em chỉ không muốn sau này Thầm Minh Thành sẽ phải hối hận, chỉ có thế chứ không hơn.”
Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn
đang đọc tại
Thấy anh không mờ miệng, một đôi con ngươi đen thâm thúy đen tối cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đã nói nhiều như vậy, thế nhưng một chữ anh cũng không đề cập tới, cứ nhìn tôi như thế. Tôi không rõ, cũng dò không ra tâm trạng của anh lúc này.
Tôi cho rằng anh đang giận mình, vì thế không nhịn được nói: “Phó Thắng Nam, anh không thể hẹp hòi như thế được.”
Khóe môi anh giương lên, ánh mắt nhìn thằng vào tôi, trên mặt là ý cười rạng rỡ: “Anh nên nói như thế nào, mới được coi là không hẹp hòi?”
Thấy anh như thế, tôi đã biết, anh có ý định trêu mình. Tôi không nhịn được trợn trừng lên nhìn anh. Không thèm nói chuyện với anh nữa. Đứng dậy chuẩn rời đi, lại bị anh kéo xuống ngồi trên đùi anh. Phó Thắng Nam ôm tôi vào trong lòng, giọng nói mang theo ý cười vang lên: “Chuyện của bọn họ, để bọn họ tự xử lý. Chúng ta cố gắng sống tốt phần đời của mình là được, đúng không nào?”
Tôi thở dài, sao tôi lại không nghĩ vậy chứ? Chẳng qua là, có nói thế nào thì
Nhớ nhé, chúc luôn vui
Thầm Minh Thành cũng được coi là người thân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794951/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.