“Khó khăn lắm mới thấy em ăn mặc nho nhã một lần, vậu mà lại làm mình bị thương. Về sau đừng mang giày cao gót nữa.” Chương Nam đi vào, không che giấu sự quan tâm đối với tôi chút nào.
Những người khác trong công ty ngoài anh ấy cũng lục tục tiến vào, thấy anh ấy đưa thuốc dán cho tôi thì thì gần như cũng tự động lướt qua.
Cũng không phải là vết thương nghiêm trọng gì, tôi nhìn nhìn Chương Nam rồi nói: “Em không sao đâu, anh có việc bận thì cứ đi đi”
Anh ấy mím môi nhìn nhìn tôi, lại nhìn
ánh mắt của một đám phụ nữ trong công
ty, sau đó thì xoay người rời đi.
Trương Hân Hân thay ca quay lại thấy vết thương trên đầu gối tôi đang dán thuốc dán thì châm chọc khiêu khích nói: “Chưa gặp loại thấp hèn bại hoại như thế bao giờ, nhìn thấy người có tiền có thế còn mềm chân, không biết xấu hồ.”
Truyện được cập nhật mỗi ngày,
Bạn đang đọc tại
Tôi mím môi, nhưng không trả lời cô ta. Mặc dù lúc nãy vội vàng nhưng tôi cũng biết rõ vì sao bản thân mình lại té.
Trong khách sạn đều là người quen cả, cũng chính những người đó đứng bên cạnh tôi. Người thuận tay có thề đầy ngã tôi, ngoại trừ Trương Hân Hân đứng gần tôi nhất thì nhất thời tôi vẫn thật sự nghĩ không ra ai khác.
Xử lý vết thương xong rồi, tôi đứng dậy đi đến chỗ máy nước nóng lạnh rót một cốc nước nóng rồi đi đến trước mặt cô
Tôi thản nhiên nhìn cô ta rồi nói: “Mặt hay là tay, cô tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794917/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.