“Khoảng mấy giờ?” Tôi mờ miệng hỏi, gắp đồ ăn cho Tuệ Minh và Mặc Bạch. Khẩu vị của hai đứa trẻ này thật sự là giống nhau như đúc, đều chỉ ăn thịt không ăn rau xanh, không mạnh mẽ ép bọn chúng ăn thì bọn chúng căn bản sẽ không ăn.
Chương Nam ăn xong, buông bát đũa xuống rồi nói: “Tầm buồi trưa sẽ tới, em ăn mặc đứng đắn một chút nha”
Tôi gật đầu, công việc tiếp đãi mặc dù tôi chưa từng làm nhưng vài năm trước làm việc ở tập đoàn Phó Thiên, bởi vì liên quan đến thân phận của bản thân nên ít nhiều vẫn được người khác tiếp đãi vài lần.
Trong lòng có tính toán!
Ngày hôm sau
Bởi vì phải đi tiếp đãi khách hàng nên tôi cố ý mặc một bộ quần áo năm đó tôi đem tới từ thành phố Ninh Giang, mấy năm nay ở Hoàng An tôi căn bản không mua quần áo, mặc dù là có mua thì cũng là mua những đồ rẻ tiền ð chợ đêm, căn bản không mặc hàng hiệu, quần áo được thiết kế đặt may riêng thì càng không cần phải nói nữa.
Bộ quần áo trên người là năm đó Phó Thắng Nam cố ý mời một nhà thiết kế danh tiếng ở Italy làm cho tôi, trong phòng chứa quần áo có rất nhiều, năm đó bời vì ôm Tuệ Minh, để thuận tiện nên tôi liền mặc bộ quần áo này.
Sau này đến Hoàng An rồi thì không còn mặc nữa, đã đặt trong vali được mấy năm rồi nên đã có mùi mốc, may mà chất lượng và thiết kế của bộ quần áo mấy trăm
triệu đều đứng đầu, thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794916/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.