Ngày tháng cứ bình yên trôi qua, đơn giản đều là cơm áo gạo tiền. Trước kia tôi vẫn luôn nghĩ rằng nếu tôi có phúc phận được sống một đời với Phó Thắng Nam, có thể tôi sẽ là một con người yêu gia đình, mỗi ngày đều trông coi con cái, nghiên cứu xem đồ ăn nên nấu thế nào mới ngon, làm sao chăm sóc tốt cho cơ thề của anh và con.
Cuộc đời con người có rất nhiều chuyện không như ý, thời gian bốn năm, tôi thật sự đã buông bỏ được rất nhiều thứ, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ, anh cũng có nỗi khổ riêng trong lòng, anh gạt tôi, anh làm
tổn thương tôi, đều có lý do riêng của anh
cả.
Bởi vì quá yêu, vì vậy nên có lúc dù hận dù oán nhưng vẫn yêu, thời gian lâu rồi, ngược lại sẽ trờ lại bình thường thôi.
Chương Nam xử lý công việc rất lưu loát nên khi tôi quay về công ty thì lại đột nhiên trở nên rất nhàn rỗi, như thế ngược lại làm tôi hơi không quen.
Đại khái cũng do nhàn rỗi nên thời gian ð công ty tán gẫu cũng nhiều hơn, trong khách sạn có người tình cảm không thuận lợi nên nhảy lầu tự sát.
Trong công ty có người thảo luận.
“Nghe nói bố mẹ của cô gái đó là quan chức cấp cao ở bắc thành, mặc dù không phải là trách nhiệm của khách sạn chúng ta nhưng người ta dù sao cũng xảy ra chuyện ở khách sạn chúng ta, đoán
ừng khách sạn cũng sẽ gặp không ít
phiền toái.”
Bạn đang đọc tại
“Đúng vậy! Khó khăn lắm mới khời sắc được, kết quả là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794915/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.