Tôi cười cười xách giỏ xách lên, ôm trái dưa hấu mới vừa hái lên đi về phía cậu ấy: “Sao cậu lại tới đây vậy? Không phải cậu nói gần đây công việc rất bận rộn sao?”
Cậu ấy thả bé Tuệ Minh xuống dưới rồi tiếp nhận giỏ xách từ trong tay tôi như thói quen, cậu ấy mờ miệng nói: “Tớ biết trái cây ở đây của cậu chín cả rồi nên định tới ăn ké vài hôm, không được hả?”
“Được chứ”
John mỡ một phòng tư vấn tâm lý ở thành phố Ninh Giang, mấy năm nay hòng khám phát triền cũng rất tốt. Những năm tôi vừa mới tới Hoàng An
cậu ấy vẫn thường xuyên đến thăm Tuệ Minh, mấy năm nay thì công việc bắt đầu bận rộn, một năm cũng chỉ đến một, hai lần mà thôi.
Ăn cơm tối xong lại ăn trái cây, ngày hè trời tối muộn, Tuệ Minh ầm ï muốn ra ngoài tản bộ.
Dù sao thì mọi người cũng không có việc gì nên liền dứt khoát cùng nhau đi dạo trong ngõ nhỏ một lát.
Hai bên ngõ nhỏ trồng rất nhiều hoa tường vi, giữa hè vừa vặn là lúc đang nở hoa đẹp nhất, Tuệ Minh thích chơi ð bên này, đặc biệt là thích lôi kéo Chương Nam và Mặc Bạch tới chơi cùng.
Bời vì mỗi lần đến đây, chỉ cần con bé mờ miệng đòi ăn kem thì Chương Nam đều sẽ mua cho con bé.
Chương Nam đi ra từ tiệm bán nước
giải khát, trong tay đang cầm kem, đưa
cho Tuệ Minh và Mặc Bạch mỗi đứa một cây, sau đó còn đưa cho tôi một cây nữa.
Tôi không nhịn được mà cười nhẹ, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794914/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.