Hai đứa trẻ vừa đi vừa tranh luận đi về phía sau vườn.
Tôi hết cách lắc đầu, bất giác cười nhẹ, trước đây cứ luôn lo lắng một mình trải qua bốn mùa sẽ cô đơn lắm, bây giờ trông cô bé và Mặc Bạch sống bên nhau cũng khá giống anh em ruột rồi, tôi cũng coi như được yên tâm.
Thu ánh mắt lại, cảm nhận được hơi nóng hầm hập nhìn về phía mình, tôi không kiểm được quay đầu, thấy đôi mắt đen láy của Phó Thắng Nam nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt thâm sâu phức tạp.
Tôi ngơ ra một lúc, vô thức nói: “Tổng
giám đốc Phó, anh nghỉ ngơi chút đi, tôi đến nhà bếp xem có gì có thể giúp không.”
Cổ tay bị anh kéo lấy, giọng anh trầm thấp không rõ vui buồn nói: “Mấy năm nay, em sống có tốt không?”
Lòng tôi có chút khựng lại, nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh: “Tôi sống rất tốt, bốn năm nay là bốn năm mà tôi sống bình an nhất.”
Trong mắt anh hiện lên vẻ đau lòng, cười tự giễu: “Đúng nhì, trông em đều rất ồn cả mà.”
Tôi gật đầu nhẹ, cũng không tìm được quá nhiều chủ đề đề nói chuyện với anh ấy, mờ lời nói: “Anh ngồi ở đây chút đi, tôi qua bên ấy giúp đỡ xem thế nào.”
“Chỉ làm bạn thôi, có được không?” Giọng nói của anh truyền đến từ phía sau, xăm cùng cam chịu: “Bốn năm rồi, anh đã dùng đủ mọi cách để làm tê liệt bản
thân mình, nhưng con người là thế đấy, càng muốn quên thì nỗi nhớ càng sâu đậm, càng khó xoá mờ.”
Tôi than thờ, không biết phải an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794918/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.