Lâm Hạnh Nguyên cũng từ trên lầu theo xuống, nhìn tôi mà cười lạnh: “Biểu cảm trên mặt chị bây giờ là sao? Thế nào? Anh Thắng Nam đã nói cho chị biết rồi hả, thấy thế nào, có phải cảm thấy mình rất giống một con ngốc, bị người khác tùy ý đùa bốn hay không?”
Tôi nhìn cô ta, trong đầu cứ ong ong, không suy nghĩ được gì, không phản biện được gì.
Còn cô ta có vẻ rất thích thú với tình trạng hiện tại của tôi, tiếp tục cười lạnh nói: “Đứa trẻ kia thật đáng thương, thế mà lại bị bà ngoại mình tự tay hại chết, sao, con
mình bị mẹ ruột mình giết chết, cái cảm xúc đó khiến cô dễ chịu chứ?”
Tôi nhìn thằng về phía cô ta, dùng chút sức lực cuối cùng mà gắng gượng hỏi: “Cô nói cái gì?”
Cô ta lại cười khanh khách: “Sao vậy? Thắng Nam vẫn chưa cho cô biết việc này sao? Thật ra cô mới là con gái ruột của Lâm Uyên, chính là anh Thắng Nam đã đem hộp đàn hương mà bà ngoại để lại cho cô đưa đến chỗ Lâm Uyên và nói những thứ đó là của tôi, cũng chính anh ấy là người đã tráo đổi kết quả DNA của tôi và cô.”
“Cô nhìn đi, những gì anh ấy làm cũng như cái cách anh ấy yêu cô, đều là giả đấy. Anh ta căn bản không hề yêu cô, nói xem,
mình bị mẹ ruột mình giết chết, cái cảm xúc đó khiến cô dễ chịu chứ?”
Tôi nhìn thằng về phía cô ta, dùng chút sức lực cuối cùng mà gắng gượng hỏi: “Cô nói cái gì?”
Cô ta lại cười khanh khách:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794908/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.