Anh nhìn tôi, một hồi lâu lại chẳng nói một lời, ánh sáng tràn ngập cả phòng bệnh, chiếu rọi vào mắt khiến mắt tôi đau nhức, tôi nhắm mắt lại.
Tôi dứt khoát kéo chăn đắp lên rồi nhắm mắt lại, không nhìn anh, không nhìn bất cứ điều gì.
Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh chạy đến, vừa vào cửa đã thấy Phó Thắng Nam đứng cạnh giường bệnh, cả người tỏa ra sự âm trầm. Hai người lại nhìn sang phía tôi, Lâm Uyên mở miệng hỏi: “Tự nhiên sao lại thổ huyết? Kiểm tra cơ thể thì có phát hiện gì bất thường không?”
Tôi không có mở miệng, cũng không còn sức đề nói nữa, thậm chí cũng không muốn nói bất cứ điều gì cả.
Phó Thắng Nam quay sang nhìn bọn họ, anh mắt anh âm trầm khiến người ta sợ hãi nhưng cũng không có nói cái gì, vì thế cả căn phòng, bốn con người, cứ như vậy mà trầm lặng.
Vài ngày sau đó, Phó Thắng Nam cũng đến bệnh viện thăm tôi mấy lần, Lâm Uyên cùng Mạc Đình Sinh cũng tới, nhưng hình như bọn họ đều chọn cách im lặng, giống như đã dặn nhau từ trước.
Cơ thể tôi thực ra cũng không có bệnh gì nghiêm trọng nên ba ngày sau thì được xuất viện.
Phó Thắng Nam đến đón tôi về lại biệt thự.
Im lặng dường như đã thành thói quen
muối tôi. Tôi tr lại biệt thự, nhìn một lượt
xung quanh, khung cảnh quen thuộc, căn phòng quen thuộc, những món đồ quen thuộc rồi bỗng nhiên tôi lại cảm thấy một phần ba quãng đời tôi đã đi, nhìn lại thì thật nực cười.
Thật ra cũng không có nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794909/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.