Tôi gật đầu, tỏ ý bảo anh cứ đi đi!
Chuyện có liên quan đến mạng người, anh không thể đề trễ nải được.
Thấy anh rời đi, Mạc Hạnh Nguyên nhìn tôi, trong con ngươi có chứa oán niệm: “Cô không nên tồn tại!”
Lời này vô cùng âm u và lạnh lùng, tôi bất giác nhướn mi.
Thấy cô ta đi rồi, tôi có chút nghỉ ngờ, mấy ngày gần đây, hình như tôi không làm gì đụng đến cô ta mà nhỉ?
Xe cứu thương đến trờ người phụ nữ mang thai kia đi, Phó Thắng Nam cũng đi
theo đê theo dõi tình hình, trên đường được dọn dẹp sạch sẽ.
Làm tốn mất cả nửa ngày trời, nếu muốn đi đến nghĩa trang, thời gian quay về cũng không nhiều, nói thêm nữa tôi còn đi một mình, nếu như muộn quá, trên đường đi một mình cũng không an toàn.
Tôi dứt khoát lái xe đến bệnh viện, thuận tiện đến thăm hỏi tình hình cụ thể của thai phụ kia luôn.
Bệnh viện!
Thai phụ không phải bị xe đụng trúng làm cho bị thương, chỉ là bị sợ hãi nên mới bị vỡ nước ối.
Lúc tôi đến nơi, thai phụ đã được đưa vào phòng sinh, người nhà của thai phụ kia đều đã đến.
Vốn là trách nhiệm của Phó Thắng Nam, Trần Văn Nghĩa vừa mới đến nói
Chuyện cùng người nhà của thai phụ, Mạc Hạnh Nguyên bị thương nhẹ, được bác sĩ đưa đi quan sát thêm.
Giải quyết xong mọi chuyện, Phó Thắng Nam mới có thời gian ngồi xuống, tôi nhìn anh, im lặng một lúc lâu mới mở miệng nói: “Anh lái xe luôn rất ồn định, tại sao đột nhiên lại xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794907/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.