“Dì Triệu, lúc sáng Phó Thắng Nam rời khỏi lúc mấy giờ vậy ạ?” Tôi mờ miệng, húp cháo.
“Trời vừa sáng là đã đi rồi, còn đi rất vội cơ. Dì Triệu mở miệng, ngừng lại một chút, nhìn tôi nói: “Vài ngày trước tôi nghe nói, hình như Mạc Hạnh Nguyên không phải là con gái ruột của nhà họ Mạc, lúc đầu sợ là đã nhận sai người rồi.”
Tôi sửng sốt, Phó Thắng Nam bởi vì chuyện này mà phải đi ra ngoài sao?
Tôi không hỏi nhiều, vốn dĩ định quay về thủ đô, phải sắp xếp dẫn theo Tuệ Minh đi cùng, mấy ngày này sức khỏe của tôi
không được tốt, cho nên mới để John chăm sóc cho con bé.
Chung cư Hương Uyển.
Lúc tôi đến nơi, Trần Húc Diệu đang nấu cơm trong phòng bếp, John ôm Tuệ Minh, thấy tôi đến, anh ta bĩu môi: “Chịu cái người mẹ này luôn, tôi còn tưởng là chị biến mất luôn rồi đấy.”
Tôi cảm thấy có chút có lỗi, mờ miệng nói: “Tôi đi Mỹ một chuyến, tối qua mới về, mấy ngày nay Tuệ Minh thế nào? Có ngoan không?”
Anh ta gật đầu, thấy Tuệ Minh duỗi tay muốn tôi ôm, liên giao con bé cho tôi nói: “Nhóc con này sau khi uống thuốc dị ứng xong liền không chịu uống sữa bột nữa.”
Tôi ôm Tuệ Minh vào lòng, thật sự cảm thấy con bé đã ốm đi rất nhiều, ngồi
giống ghế sô pha, tôi nhìn Trần Húc Diệu,
thây anh ta đang chăm chú nấu ăn.
Bất giác nhìn John nói: “Cậu định sẽ quay lại thủ đô không?”
Cậu ấy nhướn mi: “Cậu phải quay về thủ đô à?”
Tôi gật đầu: “Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794906/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.