Trầm mặc một hồi, tôi nhìn qua anh: “Anh đã thấy anh ấy rồi sao?”
Phó Thắng Nam nhướng mày, ánh mắt nhàn nhạt: “Ai?”
“Cố Diệc Hàn!”
Anh “ừm” một tiếng, dường như không mấy đề trong lòng: “Ăn thôi, đợi thêm chút nữa là đồ ăn sẽ nguội mất.
Thấy thế, tôi cúi đầu ăn cơm, cũng không nói thêm gì nữa.
Ăn cơm xong, sắc trời bên ngoài đã ngả tối, dường như Phó Thắng Nam rất bận rộn, những cuộc điện thoại được gọi đến không ngừng.
Nhân viên phục vụ đi vào phòng thu dọn bàn ăn, tôi ngồi trên ghế sô pha, xem tivi, nhưng không có cách nào tập trung được vào những gì đang chiếu trên màn hình.
Anh gọi điện thoại xong thì ngồi xuống ngay bên cạnh tôi, kéo tôi vào vòng ôm ấm áp, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng: “Muốn đi ra ngoài dạo một chút không em?”
Tôi lắc đầu: “Sao thế ạ?”
Anh cười nhạt: “Sợ em vừa ăn xong chưa kịp tiêu hóa, nếu không thì chuyền sang hình thức vận động khác cũng được”
Tôi…
“Đi thôi!” Anh đứng lên, dường như thật sự định kéo tôi lên giường.
“Không cần đâu, em muốn xem tivi!” Tôi mở miệng, ánh mắt đặt trên màn hình tIVI.
Anh dán sát môi lại ngay bên cạnh vành tai tôi, giọng nói trầm thấp: “Ngày mai phải về Giang Ninh rồi, em không định ra ngoài hít thờ chút không khí ð đây sao?”
“Không định!”
Vừa về khách sạn đã ra ngoài dạo mát, bên ngoài lại còn lạnh nữa, tuy rằng tôi biết anh có ý tốt muốn đưa tôi ra ngoài tản bộ nhưng mà tôi cũng thật sự không muốn đi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794905/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.