Tôi bế cô bé lên, thấy cô bé vẫn đang lầu bầu đòi tôi, không khỏi nói: “Sao lại thế này?”
“Có thể là nó không muốn uống sữa bột, Thầm Xuân Hinh, cô đi lên phòng ngủ trên lầu cho nó bú đi!” Trần Húc Diệu mang vẻ mặt lạnh lùng từ nãy đến giờ đột nhiên mở miệng.
Lâm Uyên thấy vậy, vội vàng nói: “Tôi dẫn cô lên trên đó, trẻ con còn nhỏ tháng không thích uống sữa bột cũng là chuyện bình thường.”
Thấy vậy, tôi cũng không tiện nói gì êm, ôm Lâm Uyên đi lên tầng hai.
“Cô ở đây cho bé bú đi, có thể là cô bé đói chịu không nổi rồi.” Lâm Uyên mờ miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười vô cùng hiền lành.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài, cũng không ngại ngùng gì mà bắt đầu cho Phó Tuệ Minh bú.
Vốn nghĩ rằng một lát nữa bà ấy sẽ rời đi, không ngờ rằng bà ấy lại không đi mà đứng ð một bên nhìn tôi cho con bú.
Con bé Phó Tuệ Minh này thật là kén chọn, sau khi được cho bú một lát thì lại trờ lên ngoan ngoãn, vừa bú sữa mẹ vừa giơ bàn tay nhỏ lên nắm lấy chân mình, động tác vô cùng đáng yêu, đôi mắt trong veo to như nước nhìn xung quanh.
“Thẩm Xuân Hinh, cô gầy quá, vừa mới sinh em bé mà bụng cũng không có tí mỡ nào, dù sao cô và Tổng giám đốc Nam
người còn trẻ, không biết phải chăm sóc
mình như thế nào. Hay là hai người ở lại Lê Viện vài ngày đi, đúng lúc sắp vào mùa Xuân, tôi nghe Húc Diệu nói hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794886/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.