Tôi chau mày, thật sự là có chút bực mình: “Tổng giám đốc Uyên, bà có chuyện gì thì cứ nói thằng ra, không cần phải làm như vậy!”
Bà ta vội vàng lắc đầu, nói: “Tôi không có chuyện gì cả, cô nghĩ nhiều rồi, chỉ là tôi thấy hối hận, tôi không nên làm những chuyện như vậy với cô, bây giðờ trong lòng tôi thấy áy náy nên tôi muốn bù đắp cho cô”
“Vậy thì không cần đâu, dù sao đã có rất nhiều chuyện xảy ra rồi, sau này không cần qua lại nữa là được rồi” Tôi nói xong, bèn rảo bước nhanh hơn, không nói thêm lời nào.
Bà ta đuổi theo tôi, vẫn làm bộ dạng
ân cần niềm nở, nói: “Tôi biết cô không thể bỏ qua, tôi thật sự là muốn bù đắp cho sai lầm của mình, Xuân Hinh, cô có thể đồng ý với tôi, để mẹ và Đình Sinh bù đắp cho lỗi lầm của chúng tôi, có được không?”
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Mạc Hạnh Nguyên đuổi theo, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, chỉ vào tôi, nói: “Mẹ, mẹ muốn bù đắp gì cho cô ta, cô ta hại chúng ta còn chưa đủ sao?”
Nói rồi, liền giơ tay lên đẩy tôi, đằng sau tôi là hồ bơi ngoài trời, do đang là mùa đông, nước ở trong hồ bơi này vốn chẳng có tác dụng gì, vì vậy cứ đề như vậy.
Thế nhưng cũng không sâu.
Tôi không biết Mạc Hạnh Nguyên lại đột nhiên tấn công tôi, vì thế không hề phòng bị, liền ngã về phía sau.
Nước không hề sâu, thế nhưng nước
mùa đông lại lạnh vô cùng, quần áo tôi đều
ướt sũng, một luồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794887/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.