Chương trước
Chương sau
Tôi chau mày, thật sự là có chút bực mình: “Tổng giám đốc Uyên, bà có chuyện gì thì cứ nói thằng ra, không cần phải làm như vậy!”
Bà ta vội vàng lắc đầu, nói: “Tôi không có chuyện gì cả, cô nghĩ nhiều rồi, chỉ là tôi thấy hối hận, tôi không nên làm những chuyện như vậy với cô, bây giðờ trong lòng tôi thấy áy náy nên tôi muốn bù đắp cho cô”
“Vậy thì không cần đâu, dù sao đã có rất nhiều chuyện xảy ra rồi, sau này không cần qua lại nữa là được rồi” Tôi nói xong, bèn rảo bước nhanh hơn, không nói thêm lời nào.
Bà ta đuổi theo tôi, vẫn làm bộ dạng
ân cần niềm nở, nói: “Tôi biết cô không thể bỏ qua, tôi thật sự là muốn bù đắp cho sai lầm của mình, Xuân Hinh, cô có thể đồng ý với tôi, để mẹ và Đình Sinh bù đắp cho lỗi lầm của chúng tôi, có được không?”
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Mạc Hạnh Nguyên đuổi theo, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, chỉ vào tôi, nói: “Mẹ, mẹ muốn bù đắp gì cho cô ta, cô ta hại chúng ta còn chưa đủ sao?”
Nói rồi, liền giơ tay lên đẩy tôi, đằng sau tôi là hồ bơi ngoài trời, do đang là mùa đông, nước ở trong hồ bơi này vốn chẳng có tác dụng gì, vì vậy cứ đề như vậy.
Thế nhưng cũng không sâu.

Tôi không biết Mạc Hạnh Nguyên lại đột nhiên tấn công tôi, vì thế không hề phòng bị, liền ngã về phía sau.
Nước không hề sâu, thế nhưng nước
mùa đông lại lạnh vô cùng, quần áo tôi đều
ướt sũng, một luồng khí lạnh cắt da cắt thịt xâm nhập vào trong cơ thể, tôi không khỏi rùng mình, cơ thể tôi run lên vì lạnh.
Lâm Uyên nhìn thấy tôi rơi xuống nước, hoang mang quay về hướng biệt thự mà hét lớn: “Có ai không, mau tới cứu người!”
Trong biệt thự có bảo vệ và vệ sĩ, ngay tức khắc đã có hai anh chàng cao to lực lưỡng chạy tới kéo tôi lên.
Thấy toàn bộ quần áo của tôi đều ướt sũng, Lâm Uyên cởi chiếc áo khoác trên người mình ra, khoác lên người tôi, thấy vệ sĩ tới, bèn nói: “Mau đưa cô ấy vào trong phòng đề tắm nước nóng”
Sau đó lại nói với bảo mẫu: “Mau đi đun cho cô ấy một bát canh gừng đề giải cảm”
Ngay phút chốc mọi người ai nấy đều
cuồng cuồng cả lên.
Mạc Hạnh Nguyên nhìn bộ dạng gấp gáp đi đi lại lại của bà ta, cô ta liền nắm lấy tay của Lâm Uyên, hốc mắt đỏ au: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Đáng đời, cô ta đáng chết!”
“Con im miệng lại Lâm Uyên nồi giận: “Ai cho con đầy cô ấy? Nếu như cô ấy có mệnh hệ nào, con không xong với mẹ đâu”
“Mẹ, con mới là con gái của mẹ đó!” Mặc Hạnh Nguyên gào lên, chỉ vào tôi, nói: “Cô ta làm nhiều chuyện xấu xa với mẹ như vậy, mẹ còn bảo vệ cho cô ta nữa.”
Lâm Uyên đầy cô ta ra, đi theo vệ sĩ đưa tôi về phòng ngủ.
Tôi rùng mình vì cơn lạnh, cơ thể không ngừng run rầy, phải ngâm mình ở trong nhà tắm một hồi lâu thì mới thấy ấm
trở lại.
Đợi lúc đi ra khỏi nhà tắm, bên ngoài vô cùng ồn ào, Phó Thắng Nam đưa theo Tuệ Minh đứng trông ở cửa nhà tắm.
Thấy tôi đi ra, anh chau mày: “Em đã đỡ hơn chưa? Sao đột nhiên lại rơi xuống hồ bơi thế?”
“Là lỗi của tôi, tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy.” Lâm Uyên có chút áy náy, nhìn tôi, nói: “Xuân Hinh, cô không sao chứ, trên người còn có chỗ nào không khỏe không?”
Trong phòng hơi ồn ào, tôi nhìn bà ta, nói: “Không sao!”
Nói xong, tôi nói với Phó Thắng Nam: “Đã bàn xong việc chưa?”
Anh gật đầu: “Muốn về nhà rồi sao?“
Tôi ừ một tiếng, thấy đôi mắt tròn xoe của Tuệ Mình nhìn tôi không hề chớp,
trông vô cùng đáng yêu, bỗng cảm thấy ấm áp, tôi dơ tay ra muốn ôm cô bé, thế nhưng lại bị Phó Thắng Nam né ra.
“Em vừa mới bị cảm lạnh, về nhà trước đất”
Tôi gật đầu, cũng không nói gì thêm, đi ra khỏi phòng ngủ, Lâm Uyên thấy người hầu bưng canh gừng lên liền vội vàng nói với tôi: “Xuân Hinh, vừa bị cảm lạnh, hay là uống chút canh gừng đề giải cảm đi.”
Bà ta còn chưa nói xong, Mạc Hạnh Nguyên đã xông ra, giằng lấy bát canh gừng trong tay bà ta rồi hắt về phía tôi.
Phó Thắng Nam phản ứng rất nhanh, đúng vào lúc đó, anh liền đứng chặn trước mặt tôi, dùng tấm lưng của mình đề chắn nước canh gừng.
Tôi sửng sốt, ngước mắt nhìn anh, thấy anh chỉ hơi chau mày, sắc mặt lạnh
lùng trông rất đáng sợ.
John phản ứng cực kỳ nhanh, liền đỡ lấy Tuệ Minh từ trong tay của Phó Thắng Nam, thấy Tuệ Minh được bảo vệ vô cùng an toàn.
Liền nhìn về phía Trần Húc Diệu, nói: “Dẫn Tổng giám đốc Phó đi thay đồ, xem xem có bị bỏng chỗ nào không.”
Trần Húc Diệu gật đầu, nhìn Phó Thắng Nam, nói: “Tổng giám đốc Phó!”
Phó Thắng Nam nhìn Mặc Hạnh Nguyên bằng đôi mắt u ám, đôi mắt cực kỳ sâu, mặc dù anh không nói câu nào, thế nhưng cũng khiến cho xung quanh trờ nên lạnh lẽo.
Sau khi hai người rời đi, Lâm Uyên đột nhiên giơ tay lên.
Một cái tát như trời giáng giáng xuống mặt của Mạc Hạnh Nguyên, dù gì bao
nhiêu năm nay bà ta đã trải qua nhiều sóng gió thăng trầm rồi, lúc lên cơn giận thì chính là lúc nổi trận lôi đình: “Mạc Hạnh Nguyên, con thấy mình làm loạn còn chưa đủ sao? Con muốn khiến cho sự việc tồi tệ đến mức nào con mới hả lòng hả dạ hả?”
Mạc Hạnh Nguyên không ngờ bà ta lại đánh mình, vì thế liền ôm mặt, dùng ánh mắt bàng hoàng không dám tin nhìn bà ta, giọng nói có sự thất vọng: “Mẹ vì cô ta mà đánh con sao?”
“Kẻ đáng đánh là con!” Lâm Uyên nói, trong ánh mắt tràn đầy sự giận dữ: “Mẹ kêu con ð trong viện tĩnh dưỡng, con không chịu, lại cứ đòi đến đây gây chuyện là sao hả?
“Con không có bệnh, vì sao con phải nằm viện? Mẹ, trước đây mẹ không có như vậy, vì sao, vì sao giờ mẹ lại đối xử với con như vậy, rõ ràng là lỗi của Thẩm Xuân Hinh,
VÌ sao mẹ lại trừng phạt con?”
Mạc Hạnh Nguyên khóc tức tười, ngay tức khắc Tuệ Minh cũng bật khóc theo, khả năng cảm nhận được bầu không khí của trẻ nhỏ rất nhạy bén.
Khóc một cái là không chịu nín, John ôm lấy rồi dỗ dành cô bé, thế nhưng vẫn không được, tôi đỡ lấy cô bé, nhìn về phía hai mẹ con đầy xa lạ kia, mím môi, cũng không nói thêm gì.
Liền đi xuống lầu, chuẩn bị rời đi.
Sau lưng vẫn còn văng vẳằng giọng nói có vẻ tuyệt tình của Mạc Đình Sinh: “Hạnh Nguyên, biệt thự Lê Viện và nhà họ Mạc không phải là nơi phù hợp đề con ở đây, ba đã kêu Trợ lý mua một căn nhà ở Hải Phòng, con qua đó ở, dưỡng bệnh cho tốt, đừng có đi khắp nơi gây chuyện nữa.”
Sau đó, tôi cũng chẳng có hứng thú nữa, có lẽ Mạc Hạnh Nguyên nói đi
nói lại cũng chỉ là mấy câu vô nghĩa, chẳng có gì hay ho cả.
Lên xe rồi, Tuệ Minh bèn nín khóc, lại làm bộ mặt ngây ngô nhìn tôi.
Đợi Phó Thắng Nam khoảng năm phút, anh đã xuống tới, anh thay một bộ quần áo, vẫn là bộ màu đen.
Có điều nhìn có vẻ không hợp với người lắm, chiều cao của anh với Trần Húc Diệu cũng ngang ngửa nhau, nhưng vóc dáng thì có chút khác biệt.
Bình thường Phó Thắng Nam thích tập thề dục, cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh.
Trần Húc Diệu thì hơi gầy, có một chút khí chất của mấy oppa, trắng trẻo thư sinh.
Thấy tôi nhìn mình, Phó Thắng Nam mím môi: “Không thèm hỏi anh có đau hay không sao?”
Tôi chau mày: “Đau không?”
Anh bật cười, nói: “Hôn một cái sẽ không đau nữa” Rõ ràng đây là đang dờ trò lưu manh mà.
Tôi kiêu ngạo hứ một tiếng, không thèm đề ý tới anh.
Anh cười cười, cũng không nói thêm gì, nổ máy.
Đoạn đường từ biệt thự Lê Viện đến chung cư Sơn Thủy, đi mất khoảng một tiếng, Tuệ Minh ngủ ở trong chiếc nôi chưa được bao lâu thì tôi cũng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, tôi đã ở trong phòng ngủ ð chung cư Sơn Thủy, Phó Thắng Nam không ở đó.
Tôi nhìn xung quanh một lượt, rồi ngồi dậy, thì thấy Phó Thắng Nam đang dỗ Tuệ Minh ở trong phòng của em bé.
Tôi ngây ra vài giây: “Con bé khóc sao?”
Anh gật đầu: “Làm em thức giấc rồi à?”
Tôi lắc đầu, mặc dù mới ngủ dậy, thế nhưng vẫn rất buồn ngủ, ôm lấy Tuệ Minh cho bú, tôi ngủ gà ngủ gật đến mức suýt chút nữa đã khiến Tuệ Minh rơi xuống sàn.
May mà Phó Thắng Nam luôn ở bên cạnh trông cho tôi, không đề cho Tuệ Minh bú thêm vài miếng, anh liền đưa tôi về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.