Đẩy xe nôi của con ra khỏi biệt thự, Phó Thắng Nam đi đến nhà xe lấy xe, còn tôi vịn xe của con, đứng ở trong sân chờ anh.
Chợt, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi xổm ð trước cổng, sau khoảng mấy giây sửng sốt, tôi mới kịp nhận ra là Mạc Hạnh Nguyên chưa hề rời đi.
Tôi không khỏi nhíu mày, lúc Phó Thắng Nam lái xe ra cũng đề ý tới Mạc Hạnh Nguyên đang ngồi ở cồng.
Nhưng anh không nói gì, chỉ ôm Phó Tuệ Minh lên xe, chuẩn bị xong thì nhìn tôi nói: “Đi thôi!”
Mạc Hạnh Nguyên nghe thấy tiếng động, từ trên bậc thang ở cổng đứng dậy, chạy tới ngăn ở trước xe.
Cô ta nhìn Phó Thắng Nam, nói: “Anh Thắng Nam, anh định đi gặp mẹ của em sao? Anh đưa em theo với!”
Phó Thắng Nam nhíu mày, hơi không vui: “Lát nữa Kiều Cảnh Thần sẽ tới đón cô.”
Mạc Hạnh Nguyên đỏ mắt: “Thời tiết lạnh như thế này, anh Thắng Nam em xin anh, đưa em đi cùng với!”
“Lên đây đi!” Tôi mờ miệng, hơi bực bội: “Cô chủ Nguyên không cần thiết phải làm mình khổ sð như vậy đề tìm kiếm sự đồng cảm đâu.”
Sắc mặt của Mạc Hạnh Nguyên trắng bệnh, đôi mắt u buồn nhìn về phía Phó Thắng Nam.
Sắc mặt Phó Thắng Nam không tốt lắm, trờ nên lạnh lẽo như băng: “Xe không đủ chỗ, cô đợi Kiều Cảnh Thần đi!”
Sau đó anh vòng qua người cô ta, khời động xe rời đi!
Tôi ngồi ở phía sau nhìn Mạc Hạnh Nguyên đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích thông qua cửa kính, nhìn về phía Phó Thắng Nam,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794885/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.