“Anh Thắng Nam, anh sang đây thăm em đi, không biết vì sao mà mẹ em cứ bắt em ở lại bệnh viện, tại sao mẹ không chịu đón em về Lê Viện ở? Anh Thắng Nam, có phải mẹ không cần em nữa không?”
Lâm Uyên không muốn Mạc Hạnh Nguyên về Lê Viện ở? Tại sao?
“Cô chủ Nguyên, tôi nghĩ như thế này, nếu cô nói chuyện này cho Tổng giám đốc Thần thì sẽ có ích hơn. Anh Thắng Nam của cô đang ở trong phòng bếp nấu cơm cho mẹ con chúng tôi, chắc là anh ấy không có thời gian để lo cho cô đâu.”
Nghe thấy giọng của tôi, tâm trạng
của Mạc Hạnh Nguyên trở nên không vui, hơi bực bội nói: “Ai cho cô tùy tiện nhận điện thoại của anh Thắng Nam vậy? Thẩm Xuân Hinh, cô là cái đồ không có giáo dục.”
Dm, cô ta đã bao lâu không súc miệng rồi, vừa mới mờ miệng đã thối như vậy.
“Điện thoại của chồng tôi, tại sao tôi không được nhận? Cô Hạnh Nguyên, cô cứ gọi anh Thắng Nam này anh Thắng Nam nọ thì anh ấy sẽ trở thành anh trai của cô hay sao? Không có việc gì thì hãy suy nghĩ kỹ lại xem tại sao cả bố và mẹ cô đều chán ghét cô, tự tìm nguyên nhân đi, đừng có không có việc gì làm thì lại đi quấy rối gia đình của người khác, rất đê tiện đấy!”
“Thẩm Xuân Hinh, cô…”
Tôi cúp điện thoại, dù sao câu nói kế tiếp của cô ta không cần nghe cũng biết là
mắng chửi người, cứ không nghe là tốt nhất.
Cúp điện thoại, tôi ném điện thoại sang một bên, bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794884/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.