Tôi liếc Phó Thắng Nam một cái, nhìn bộ dạng cần thận của anh, rõ ràng là một anh chàng cao một mét tám, ôm Tuệ Minh lại giống như bị trúng đạn vậy, lê từng bước từng bước một, cả người cứng ngắc đến mức không ra làm sao cả.
Không khỏi bật cười, Trần Húc Diệu mím môi, nhìn tôi nói: “Đồ của Tuệ Minh không nhiều, lát nữa tôi và John sẽ đưa ra cho hai người, buồi tối con bé hay quấy, đa phần là do đói, hai ngày này cô cố gắng đề con bé ngủ ở bên cạnh mình, lúc khóc thì cho nó bú sữa là được.”
Tôi gật đầu, nhìn họ, nói: “Tết năm nay
mọi người tới chung cư Sơn Thủy cùng ăn với chúng tôi bữa cơm giao thừa nhé, mọi người đều ð Thành phố Giang Ninh cũng là điều hiếm có.”
Anh ta nhìn John, giống như là đang xem ý của John.
John gật đầu, lại nói: “Được thôi, dù sao tôi cũng không về thủ đô, vừa hay ở cùng đón tết với Tuệ Minh một năm”
Trần Húc Diệu gật đầu, xem như là đồng ý rồi, nhìn tôi rồi nói: “Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ và thời gian cho cô, mẹ tôi nói mấy lần rồi, tối nay nếu như buổi tối có gì không tiện, có thề đưa Tuệ Minh tới.”
Tôi ngây ra, nhớ ra chuyện Lâm Uyên hẹn cùng ăn cơm trước đó.
Bất giác tôi nói: “Đưa Tuệ Minh đi theo không an toàn cho lắm, tối nay tôi không đi đâu, mọi người đi đi.”
Trần Húc Diệu nhìn Phó Thắng Nam, ánh mắt có chút sâu xa: “Tổng giám đốc Nam, anh có đi không?”
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794883/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.