Tôi gật đầu, có lẽ do nói chuyện quá nhiều hoặc là cơ thể vốn đã không còn sức nữa nên quá mệt mỏi.
Thấy tôi quá buồn ngủ nên Hoàng Nhược Vi nói: “Hôm nay cô cứ ở lại bệnh viện một ngày đi, không phải tối mai mới mờ tiệc sao? Cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, như vậy mới có sức chiến đấu.”
Tôi thờ dài, cứ thế nằm trên giường hết một ngày dài.
Lúc tôi từ thành phố Giang Ninh trờ về thủ đô đã là xế chiều ngày hôm sau, Thầm Minh Thành đến sân bay đón tôi, anh ấy nhìn thấy quầng thâm dưới mắt tôi thì chán ghét nói: “Về thành phố Giang Ninh có một
chuyến mà đã biến thành bộ dạng này, em gặp quỷ à?”
Tôi ngồi lên xe, thản nhiên nói: “Thời gian gấp gáp nên không kịp nghỉ ngơi.
“Lát nữa thử lễ phục, sau đó anh đưa em đến chỗ anh nghỉ ngơi một lát, buồi tối anh sẽ gọi cho em.” Anh ấy vừa khời động xe vừa nói.
Tôi nhìn về phía anh ấy, khẽ nờ một nụ cười.
Thấy tôi chỉ cười mà không nói lời nào, anh ấy chau mày: “Sao lại nhìn anh như vậy hả?”
Thu hồi ánh mắt, tôi khẽ mờ miệng: “Có ai nói anh càng ngày càng có dáng vẻ của anh trai không?”
Anh ấy a một tiếng, khit mũi nói: “Đừng nói mấy lời trái lương tâm như vậy”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi mất tập
trung, giọng nói có chút trầm bồng: “Thẩm Minh Thành, người trong sân Hoàng An giờ chỉ còn lại anh và em.”
Anh hơi ngần người, nhíu mày nhìn về phía tôi: “Có ý gì?”
Đến ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794865/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.