Tôi bật cười, nhìn tấm ảnh trắng đen trên bia mộ, tôi không thể không rơi nước mắt, tim tôi rỉ ra máu. Tôi biết, cậu ấy sợ tôi vừa mất đi đứa bé, lại biết cậu ấy xảy ra chuyện, sẽ không thể chịu nổi, không thể bước tiếp được nữa.
“Cậu ấy có đề lại lời nào không?”
“Cậu ấy nói đứa bé để lại cho cậu nuôi dưỡng, cậu tự mình đặt tên, sau này có đứa bé ở với cậu, cậu không phải lo sẽ không có người thân.”
John nói rất bình tĩnh, dường như những lời này đã diễn tập hàng nghìn lần rồi vậy.
Cả người tôi đều đang ở một nơi lạnh lẽo, nhưng trán tôi lại không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Cố gắng nhịn lại nỗi đau trong lòng, tôi cười yếu ớt nói: “Được”
Ngay khi vừa nói xong chữ được, cồ họng tôi tràn lên một vị tanh ngọt, gần như trong một khoảnh khắc.
Phụt một cái, một ngụm máu phun ra.
Tiếp theo truyền đến một cơn đau thấu tim, đau đến nỗi xương cốt rã rời.
“Thẩm Xuân Hinh.”
“Tổng giám đốc Thẩm”
John ôm tôi vào lòng, con ngươi có tia đỏ, tức giận nhìn Hoàng Nhược Vi: “Cô không biết cô ấy bị bệnh trầm cảm sao? Cô dẫn cô ấy đến đây là muốn hại chết cô ấy sao?”
Hoàng Nhược Vi có chút sững sờ, hoảng sợ một lúc, luống cuống lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chỉ nghĩ rằng anh có nguyên nhân nào đó nên mới không muốn cho cô ấy biết. Cho nên…”
“Mau đưa cô ấy đến bệnh viện.” Trần Húc Diệu vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên nói, sắc mặt tái nhợt.
Trong đầu tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794864/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.