Tôi đã nghĩ cả đời này cũng sẽ không thể nào gặp lại anh ấy nhưng tôi đã rất ngạc nhiên khi gặp lại anh ấy ờ thành phố Tân Châu.
Anh ấy đã thay đồi, tôi không biết mấy năm nay anh ấy trải qua những gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được anh ấy đã bỏ hết mọi chuyện, suy nghĩ cũng thoáng hơn. Thấy tôi không nói gì, anh ấy khẽ cười: “Đừng nhìn anh như vậy, nếu không anh sẽ nghĩ là em yêu anh đấy.”
Tôi im lặng lườm anh ấy một cái, mờ miệng nói: “Nhưng bây giờ tôi không thể nào từ bỏ được, nếu không tranh thủ buồi tiệc này thì không biết đến khi nào mới có thể làm được như thế”
Bên phía nhà họ Cố, tôi phải chờ ít nhất một năm, bây giờ Cố Diệc Hàn không có ð đây, cơ hội đề tôi lợi dụng Tập đoàn Cố Nghĩa gần như bằng không, vì thế tôi chỉ có thể ra tay vào bữa tiệc này mà thôi.
Anh ấy nhìn tôi một lúc rồi mới gật đầu: “Được rồi, em muốn làm gì thì anh cũng sẽ giúp em.”
Thấy anh như vậy, trong lòng tôi dần ấm áp, cười nhẹ nói: “Thẩm Minh Thành, cảm ơn anh.”
Dường như từ trước đến giờ anh ấy vẫn luôn giúp tôi mà không hề cần đáp lại. Nếu không có mối quan hệ với chú ba Thẩm thì tôi muốn động đến Lâm Uyên sợ là dù tôi có nhiều thẻ đánh bạc hơn nữa cũng không có tác dụng gì.
Anh ấy bĩu môi, dáng vẻ ghét bỏ nói: “Một câu cảm ơn cũng không thể coi như
ăn cơm mà nói mãi được, thực tế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794866/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.