Mùa đông nên sắc trời thường tối sớm, mới sáu giờ trời đã tối rồi, Hoàng Nhược Vi quấn một chiếc áo khoác bông dày, thấy tôi không cầm gì ngoài một chiếc túi, cô ấy không nhịn được mà bật cười: “Cô nhận được điện thoại là đến thẳng đây sao?”
Tôi gật đầu nói: “Cô chờ thằng tôi qua đó đi.”
Vẻ mặt của cô ấy hơi phức tạp,
dừng lại một chút và nói: “Chúng ta hãy đi ăn trước. Tôi đã đặt nhà hàng rồi. Sau bữa tối, tôi sẽ đưa cô đến chung cư nơi họ sống.”
Thấy cô ấy sắp xếp như vậy, tôi không thể nói gì thêm, đành ngậm ngùi gật đầu đồng ý.
Tôi vốn không có cảm giác ngon miệng lắm. Sau khi ăn một vài miếng, Hoàng Nhược Vi chờ tôi đến chung cư Hương Uyền.
Vừa đến cổng chung cư, tôi không khỏi ngần người: “Bọn Vũ Linh sống ở nơi này sao?”
Hoàng Nhược Vi gật đầu nói:
“Buổi tối bọn họ thường đi dạo trong chung cư. Gần đây thời tiết rất lạnh, bọn họ căn bản chỉ đi dạo một lát rồi trở về.”
Tôi chậm chạp trong khoảng vài giây, tôi nghĩ rằng chắc là Vũ Linh tiếp tục sống trong căn phòng mà chúng tôi đã mua trước đây.
Hoàng Nhược Vi lái xe vào trong rồi sau đó đi thẳng lên lâu.
Tất cả các cửa đều cài khóa mật mã, mờ cửa ra thì thấy nhà trống không có ai ð cả, mọi thứ y nguyên như lúc chúng tôi rời di.
Hoàng Nhược Vi phản ứng lại
nói: “Chẳng trách bọn họ có biệt thự nhưng không ở, lại chọn ở nơi này, hóa ra là các cô có nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794862/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.