Con trai và con gái của dì Triệu đều ở Giang Ninh. Mỗi năm, bà ấy đều dành những kỳ nghỉ cho các con của mình, ngày xưa tôi cũng hay qua chỗ bà ngoại hoặc là ông nội.
Bây giờ hai người già đã không còn nữa, mọi thứ đã trở nên hoang vắng, dường như không còn gì để hào hứng nữa.
Tình hình Vũ Linh ở bên kia
Bông biết như thế nào, nghĩ đến
điều này, tôi định gọi một cuộc điện thoại cho John, nhưng thấy thời gian không còn sớm nên tôi không gọi nữa.
Tôi nhìn về phía dì Triệu và nói: “Một lát nữa cháu sẽ đến công ty, Phó Thắng Nam không có ở đây nên chúng ta không cần phải làm bữa sáng đâu.”
Nói xong, tôi cảm chìa khóa và đi ra ngoài.
Giờ làm việc của Cố Nghĩa là chín giờ, tôi đến hơi sớm, đợi một lúc trong phòng làm việc rồi mới đi tìm người phụ trách Hoàng Hiên để kết nôi công việc.
Việc nghiên cứu và phát triển AI không thể xong trong ngày một ngày hai, nhưng nhìn thấy những tiến bộ mới, tôi thật sự rất vui.
Sau khi rời khỏi bộ phận R&D, tôi tình cð gặp Phó Bảo Hân. Bà ấy đã ð nhà vài ngày để lo chuyện gia đình, xem ra bây giờ đã trở lại Cố Nghĩa đề làm việc.
Thấy tôi định đi ra ngoài, bà ấy mờ miệng hỏi: “Cháu có vội không?
Tôi lắc đầu: “Có chuyện gì
không ạ?”
Bà ấy nắm chặt tay nói: “Sắp đến Tết rồi năm nay cháu và Thắng Nam có dự định gì không, quay về Giang Ninh hay ở lại thủ đô? Nghe nói nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794861/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.