Những câu hỏi trong đầu tôi lặp đi lặp lại, tại sao chúng tôi lại kết thúc như thế này, có phải vì không yêu không? Cho nên mới có thể tùy ý giẫãm đạp lên nó không?
Nhìn anh, trong con ngươi đen láy sâu thằm kia cũng chỉ là một vùng tối vô tận.
Hoang tàn và lố bịch.
Tôi không khỏi mỉm cười, nhìn theo ý cười nhàn nhạt nơi khóe
miệng của anh.
Anh nhìn tôi, đôi con ngươi thâm thúy như muốn nhìn thấu tim tôi, anh cúi đầu xuống hôn tôi và nói: “Gọi tôi.”
Tôi mím môi, nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt lại và không nhìn anh nữa.
Đôi môi mỏng của anh lượn lờ bên tai tôi, giọng nói nhẹ đi một chút: “Thẩm Xuân Hinh, gọi tôi!”
Tôi không nói gì cả, tất cả những gì tôi nghĩ là làm sao đề trốn thoát, tôi nghĩ anh đang đợi chính miệng tôi nói ra rằng tôi quan tâm
đên anh, tôi yêu anh, và tôi muốn anh.
Nhưng tôi không thể nói, tôi đã chôn giấu quá nhiều thứ trong lòng suốt bao năm qua, anh che chờ cho Mạc Hạnh Nguyên hết lần này đến lần khác, và anh cũng đã làm tồn thương tôi hết lần này đến lần khác.
Những thứ này đều dồn nén trong lòng tôi, theo thời gian, những thứ này bắt đầu bén rễ, bắt đầu sinh sôi, càng ngày càng mãnh liệt.
Tình yêu có vĩ đại lớn lao như
thê nào, giữa vòng tròn nhân sinh với quá nhiều sự lựa chọn, người ta cũng sẽ khó chọn ra ai là người tạm bợ, ai là người phù hợp đúng không?
“Phó Thắng Nam, chúng ta ly hôn đi!” Câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794860/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.