Mạc Hạnh Nguyên nhìn Phó Thắng Nam rồi xoay người sang cười và nói: “Có thật sự là như vậy không? Anh Thắng Nam.”
Tôi…
Tôi tìm một chỗ để ngồi xuống, sau đó chống tay lên cằm tỏ ra vô cùng chán nản rồi hỏi: “Mấy tuổi thì anh đã rời khỏi nhà vậy?”
Phó Bảo Hân không hề đáp lại tôi, ngược lại thì Phó Thắng Nam đã lên tiếng đáp: “Năm tuổi.”
Tôi cau mày lại, sau đó nói tiếp: “Cha đã từng nói rằng sau năm mà anh lên năm tuổi thì cha mẹ anh đã xảy ra chuyện không may, sau đó anh đã được ông ấy đưa đến nước Mỹ và cho tới năm hai mươi tuổi mới quay lại Giang Ninh, nói như vậy thì lúc chỉ mới năm tuổi là anh đã có thể ăn hết một nồi cháo rồi ư? Là do nồi của nhà họ Phó quá nhỏ hay do một đứa trẻ năm tuổi như anh có thể ăn
được nhiều như vậy rồi?”
Phó Thắng Nam nheo mắt lại rồi nhìn tôi rồi đáp: “Tôi ghét nhất là phải ăn món cháo bí đỏ.”
Ý mà Phó Thắng Nam muốn nói chính là: “Những lời nói của Phó Bảo Hân đều toàn là mấy lời nhảm nhí.”
Nghe xong tôi nhún vai rồi nhìn sang Phó Bảo Hân thì thấy nét mặt của bà ấy vô cùng bối rối, bà ấy tiện tay cầm lấy bát cháo trắng mà dì Triệu đã đem đến, sau đó đưa ra trước mặt của Phó Thắng Nam nói: “Ăn đi, ăn xong lát còn có
chút chuyện nữa.”
Có vẻ như trong lòng của Phó Bảo Hân không được thoải mái lắm, bà ấy cũng không muốn tôi được vui vẻ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794837/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.