“Được rồi, em cứ chờ ở Cố Nghĩa đi, lát nữa anh sẽ tới đón.”
Người này thật đúng là, tôi đã nói lâu như vậy mà lúc này anh ta vẫn có thể tiếp tục suy nghĩ đến chuyện cũ, đầu óc không dùng được nữa sao.
Sau khi hít một hơi, tôi bình tĩnh nói: “Anh không cần tới đây, bây giờ tôi chuẩn bị đi rồi.”
Thang máy vừa đến, tôi trực tiếp cúp điện thoại rồi tiến vào thang máy, tổng cộng chỉ mất mấy phút, anh ta sẽ không đến mức bay thẳng qua đây nhì.
Nhưng cuối cùng tôi đã suy nghĩ quá nhiều, bời vì ở cửa Cố Nghĩa tôi đã bắt gặp, không, nói đúng ra là Phó Thắng Nam tới tìm tôi.
Anh mặc một bộ vest đen được đặt may riêng, dáng người thon dài, rắn ròi kết hợp với những đường nét trên khuôn mặt điển trai, đặc biệt nồi bật trong đám đông.
Nhìn thấy anh, tôi vô thức muốn né tránh, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì anh đã sài bước về phía tôi.
Anh ôm tôi vào lòng mà không kiêng nể gì, mờ miệng nói: “Em tính tức giận đến khi nào?”
Tôi mím môi, e ngại xung quanh có nhiều người nên cũng không giãy giụa quá mức, trên mặt cố nờ nụ cười: “Tôi không có tức giận!”
Anh kéo tôi ra khỏi Cố Nghĩa, một chiếc xe thề thao màu đỏ đột ngột dừng lại dẫn đến sự chú ý của
nhiều người trên đường.
Cửa xe chói lọi xoay lên phía trên mỡ ra, đặc biệt dễ dàng thấy Thầm Minh Thành đeo kính râm, khí chất lạnh lùng bước xuống xe.
Nhìn thấy tôi bị Phó Thắng Nam ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794838/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.