Sắc mặt của Phó Thắng Nam càng ngày càng lạnh xuống, lạnh đến dọa người.
“Tổng giám đốc Thầm cần gì phải tính toán như thế chứ, ít nhất thì hiện tại người tôi đang ôm trong ngực là người mà cả đời này anh cũng không thề với tới được.”
Miệng mồm người này cũng độc thật đấy, sau khi cúp điện
thoại, Phó Thắng Nam giơ tay lên
vuốt tóc tôi. Anh cũng không hề tức giận mà chỉ mỡ miệng nói: “Ngày mai tôi đưa em đi bệnh viện.”
Tôi mím môi, có chút mệt mỏi, vì thế dứt khoát nhắm mắt lại
chuẩn bị ngủ.
Một đêm này, cũng xem như tôi được ngủ yên ổn.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại.
Phó Thắng Nam đã thay quần áo xong cả rồi, anh đang ngồi trên chiếc ghế quý phi trong phòng ngủ ôm laptop, không biết đang làm việc hay tra tài liệu.
Thấy tôi tỉnh dậy, anh buông máy vi tính xuống, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh tôi, khom người hôn lên trán tôi một cái rồi mờ miệng nói: “Muốn nằm thêm một lát nữa không?”
Tôi cau mày: “Sao vậy?”
Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Hôm qua đã nói rồi mà, hôm nay sẽ đi gặp bác sĩ.”
“Không đi!” Mặc dù Cố Diệc Hàn đã không còn nhưng cuối cùng tôi vẫn là nhân viên của Cố Nghĩa. Hoàng Hiên là hạng mục tôi vừa mới đàm phán xong, không có
lý do gì hủy bỏ giữa chừng cả. Anh cau mày, kéo tôi ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn một
chút rồi nói: “Vậy đứng lên rửa mặt trước đi.”
Khó khăn lắm mới ngủ được một giấc yên ổn, vì thế đầu óc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794836/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.