Câu này là Phó Bảo Hân nói cho Phó Thắng Nam nghe.
Phó Thắng Nam khẽ híp mắt, ánh mắt đen láy nhìn về phía tôi rồi nói: “Trong nhà có khách muốn ngủ lại, em có ý kiến gì không?”
Tôi nhíu mày, hơi phiền não: “Có liên quan gì tới em đâu?”
Nói xong, tôi lập tức chuẩn bị lên lầu. Thế nhưng lại bị cánh tay
anh kéo lại, anh thấp giọng mờ miệng nói: “Một lát nữa bảo tài xế đưa Hạnh Nguyên trở về di.”
Phó Bảo Hân hơi không vui, sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Cái thằng bé này, tại sao càng ngày càng không biết cách đối nhân xử thế vậy chứ? Ở bên ngoài lạnh đến mức nào, cháu bảo một cô gái tự mình trở về làm sao được. Căn nhà này lớn như thế, cháu đâu có thiếu một căn phòng chứ? Huống chi cô cảm thấy rất cô đơn nên muốn giữ con bé lại ð bên cạnh, buổi tối cô cũng không còn một mình nữa.”
Mạc Hạnh Nguyên thấy sắc mặt Phó Thắng Nam sầm xuống thì chủ động mở miệng giảng hòa: “Anh Thắng Nam, gần đây cô gặp phải nhiều chuyện như thế, em muốn ở lại để trò chuyện với cô. Anh yên tâm đi, em sẽ không quấy rầy đến anh và chị Xuân Hinh đâu, em chỉ muốn ở lại trò chuyện với cô để cô bớt cô đơn mà thôi.”
Chậc chậc!
Hay cho một câu hòa giải đầy tốt đẹp.
Phó Thắng Nam cau mày, có chút không vui nhưng Phó Bảo
Hân cũng đã nói như vậy rồi, anh làm sao dám từ chối nữa chứ.
Anh quay sang ôm lấy tôi rồi nhàn nhạt nói: “Tùy các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794835/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.