Nhìn thấy quầng thâm đen dưới hốc mắt của bà ấy, lại nhớ tới mấy ngày nay không được ngủ ngon, hiện giờ bà ấy muốn mờ miệng nói, tôi cũng trả lời, nếu như không thể đồng ý thì cũng không còn gì đề nói.
Suy nghĩ chút rồi tôi nói: “Vâng, nhưng việc này cháu phải nói chuyện với Thắng Nam đã.”
“Không cần đâu” Phó Bảo
Hân vội vàng nói: “Việc này để cô quay về nói với nó. Gần đây nó bận quá, sợ rằng không có thời gian đề ý tới cháu. Vừa lúc, cháu đi tới nhà họ Cố, để dì Triệu ở lại, có người chăm sóc cho nó cô cũng thấy yên tâm hơn.”
Tôi gật đầu, cảm thấy cũng hợp lý, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì cũng không hợp lý lắm.
Thấy tôi gật đầu, bà ấy cười nói: “Vậy cháu đi lên thu dọn lại đồ đạc, chút nữa đi cùng cô tới nhà họ Cố. Đúng lúc, hôm nay tuyết không rơi nhiều, tuyết trên đường đi của
thủ đô đều được quét sạch sẽ. Nếu thêm vài ngày thì sợ là tuyết sẽ dày lên, đường bị che lấp mất.”
Tôi ngẩn người: “Hôm nay đi luôn sao ạ?”
Bà ấy gật đầu nói: “Ừ, hôm nay đi luôn, lát nữa cô gọi điện thoại cho Thắng Nam, nói một chút về việc đến nhà họ Cố. Cháu đi thu dọn đi, mang theo mấy thứ đồ thiết yếu còn quần áo hay giày gì đó thì để quản gia mua cho, dựa theo sở thích của cháu.”
Tôi lắc đầu nói: “Cái này không cần đâu, cũng chỉ đi vài
ngày thôi, dùng cũng không nhiều. Hơn nữa đường cũng gần nếu cần thì cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794826/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.