Những gì dì Triệu nói quả thật không sai. Ô thủ đô vài ngày nay đã bắt đầu có tuyết rơi, mà tôi thì bị trẹo chân và không thể đi ra ngoài được.
Ở biệt thự nghỉ ngơi vài ngày, cả ngày tôi không đọc sách thì sẽ là đi ngủ, trông hình như còn béo lên một chút. Thấy vết thương đã gần lành hẳn, có thể đi ra ngoài
hoạt động một chút, nhưng thủ đô
trong thời gian này đã rơi tuyết dày đặc. Phó Thắng Nam lại rất bận rộn và không có thời gian để lo lắng cho tôi, tôi ở bên ban công ngắm nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài.
Tôi vô thức nghĩ đến khi còn đi học Vũ Linh đã từng nói sau này sẽ tìm một thành phố có tuyết rơi như vậy và sẽ không bỏ lỡ bất cứ ngày tuyết rơi nào trong mùa đông. Xem thời gian thì qua mấy ngày nữa là đến tết rồi, tôi nhớ trước đó Jonh đã nói rằng anh ấy sẽ quay lại với Vũ Linh vào cuối năm.
Tôi không nhịn được mà lấy
điện thoại ra gọi cho anh ấy, điện thoại kêu một hồi thì mới có người nghe máy. Đó là giọng nói có phần khàn khàn của John, “Nước Mỹ tuyết đã rơi rồi, thủ đô có tuyết chưa?”
Tôi gật đầu:
“Ừ tuyết rơi rồi, tuyết rơi hai ngày đã tích tụ rất dày rồi. Cả thế giới đều trờ nên trắng xóa, vì vậy hai người sắp quay trở về rồi đúng không?”
Sau một lúc dừng lại, tôi đã thốt ra rất điều mà tôi đã kìm nén trong lòng:
“Tôi có chút nhớ hai người rồi.
John ð đầu dây bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794825/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.