“Ừ.” Nói xong Phó Thắng Nam liền cúp điện thoại.
Tôi úp úp mở mở ở trong chăn, không nhìn thấy Phó Thắng Nam đang làm cái gì, chỉ là nửa ngày sau anh mới tắt điện, nằm lên trên giường. Anh kéo kéo cái bọc chăn của tôi nói:
“Thầm Xuân Hinh, bây giờ
đang là mùa đông, mùa đông của thủ đô lạnh hơn ð thành phố Giang Ninh, nếu như em thật sự không cho tôi đắp chăn thì sáng mai gọi giúp tôi 115.”
Bên tai truyền đến hơi thờ nhàn nhạt của anh, khi tôi nghĩ anh đã ngủ rồi tôi không khỏi thò đầu ra khỏi chăn, mượn ánh đèn lờ mờ nhìn thấy được nửa người của anh đều lộ ra bên ngoài. Bình thường anh đều mặc đồ ngủ khi đi ngủ, rõ ràng là hôm nay cố tình đề lộ ra như vậy. Qua một lúc lâu rồi, da thịt của anh có chút lạnh như băng,
nhìn thấy anh đã say giấc rồi, tôi
không khỏi kéo chăn đang bao bọc lấy người mình đắp lên người anh.
Bất chợt tay bị anh nắm lấy, anh lợi dụng cơ hội trực tiếp tiến vào bên trong chăn một tay ôm lấy tôi, một luồng hơi lạnh bao quanh lấy cơ thề tôi.
“Cho nên em vẫn rất lo lắng cho tôi sẽ bị chết cóng? Hửm?”
Tôi ngay lập tức muốn dùng chân đạp anh một cái, nhưng mà tốc độ của anh rất nhanh đã ôm chặt lấy tôi rồi.
“Chân vẫn còn vết thương, đừng hoạt động quá mạnh”
“Phó Thắng Nam, anh khốn nạn!” Tôi không nhịn được mà mắng anh, tôi mím môi nhìn anh, bộ dạng vô cùng oan ức.
Anh kéo tôi vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794824/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.