Anh nhìn tôi bằng ánh mắt u tối, một lúc lâu sau, anh nén giận nhìn tôi hỏi: “Em nói cho tôi biết
tôi phải làm sao đây? Phải làm thế nào bây giờ?”
Nhìn thái độ này của anh, tôi khó chịu đến cực điểm: “Anh chẳng cần làm gì với tôi cả, trong lòng anh muốn làm gì thì cứ làm cái đó. Anh muốn chăm sóc Mạc Hạnh Nguyên, anh không bỏ được cô ta thì anh cứ đi tìm cô ta đi.”
“À!” Sự lạnh lùng dâng lên trong mắt anh, đôi môi mỏng nở nụ cười nhạt. Anh ngồi thẳng dậy, móc ra một bao thuốc lá từ trong túi quần: “Thẩm Xuân Hinh, em đúng là tốt bụng nhỉ. Có phải tôi nên thấy vui khi gặp được người vợ vừa hào phóng, vừa khéo léo lại vừa hiên dịu như em hay không?”
Trong câu nói của anh chứa đầy sự châm
chọc và trào phúng.
Tôi mím môi, bình tĩnh đáp lời: “Tổng giám đốc Phó khách sáo rồi, đây là chuyện tôi cần làm mà. Phải, tôi đang giận dõi đó.
Anh rít một hơi thuốc, nhìn tôi bằng đôi mắt nặng trĩu, nghiêm túc hỏi: “Em thực sự muốn
chúng ta tiếp tục cãi vã như vậy à?”
Tôi lạnh nhạt đáp: ‘Cãi vã? Chúng ta có cãi gì
với nhau sao?”
Anh đột nhiên bật cười, dập tắt điếu thuốc mới chỉ vừa hút một hơi trên tay mình: “Em nhất
định phải nói chuyện kiểu kì quái như vậy sao?”
Tôi thấy thật nực cười: “Phó Thắng Nam, cái gì gọi là kiểu kì quái? Điều tôi nói ra không phải
đều là điều anh muốn nghe, là ý của anh à?”
Anh hít một hơi, cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794808/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.