Phó Thắng Nam xử lí xong chuyện của tập
đoàn Phó Thiên cũng cùng tôi quay lại thủ đô.
Khi biết Mạc Hạnh Nguyên sinh non, không giữ được đứa bé, mình cũng trở nên vui buồn thất
thường đã là chuyện của một tuần sau rồi.
Vì chuyện của Hoàng Hiên đã đàm phán ổn thỏa nên bố trí công việc sau đó đều do tôi xử lí. Vì thế mà một tuần sau khi trở về từ thành
phố Giang Ninh, tôi vẫn luôn rất bận rộn.
Khi tôi gặp Lâm Uyên và Mạc Hạnh Nguyên trong bệnh viện, cô ta đã gầy đi rất nhiều, Lâm
Uyên đang đỡ cô ta đi khám.
Chúng tôi oan gia ngõ hẹp gặp lại nhau trên
hành lang.
Bởi vì chuyện của Lâm Đình, tôi bị đạp vào
bụng nhỏ, lúc đi khám nói có thể có nguy cơ bị vỡ
nên Phó Thắng Nam đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra.
“Anh Thắng Nam, cuối cùng anh cũng tới thăm em rồi!” Nhìn thấy Phó Thắng Nam, khuôn mặt Mạc Hạnh Nguyên bỗng đầy nước mắt, chạy
vào lòng của anh.
Phó Thắng Nam vốn muốn tránh ra, nhưng cơ thể cô ta quá yếu, cả người đã ngồi bệt trên mặt đất, cô ta kéo kéo ống quần của Phó Thắng Nam: “Anh Thắng Nam, đứa bé mất rồi, lúc đi anh trai em có nói, chỉ cần em tiếp tục theo anh thì em sẽ hạnh phúc, nhưng giờ anh không cân em nữa, đứa bé cũng không còn rồi, em không thể hạnh
phúc được nữa”
Nhắc đến Lâm Trí Lân, Phó Thắng Nam cau mày, cúi người đỡ cô ta dậy: “Con đường sau này còn rất dài, nên chăm sóc bản thân cho tốt.’
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794807/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.