Ngày tiếp theo.
Tôi nhắm chặt hai mắt, khắp người nơi nào
cũng đau âm Ï, đau tới mức hít thở cũng khó khăn.
Phó Thắng Nam cài thắt lưng lại, hôn nhẹ lên vầng trán tôi, ngón tay có lớp chai mỏng nhẹ nhàng sờ sờ lên gương mặt tôi, tôi biết nhưng lại
chẳng buồn nhúc nhích.
Lát sau, anh ra khỏi phòng ngủ, tôi kéo chăn trùm kín mít lại, cảm giác như linh hồn đã bị hút
cạn.
Tôi nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng chẳng cách nào ngủ được, toàn thân đều khó chịu, mũi cũng bắt đầu xon xót, vùi đầu vào chăn thầm thì
nức nở. Trong phòng ngủ vang lên tiếng bước chân,
bên tai là giọng nói đang đè nén tức giận của Phó
Thắng Nam: “Thẩm Xuân Hinh, em khóc cái gì?”
Tôi mím môi định ngó lơ không trả lời.
Anh kéo chăn lên, ánh sáng tràn vào có hơi chói mắt.
Anh sầm mặt: ‘Em định làm mình ngộp chết à?”
Tôi thật sự không muốn nói chuyện với anh, vẻ mặt hết sức khó coi nhìn anh: “Phó Thắng Nam, em không thể tự giải tỏa cảm xúc mình được sao? Anh có từng hỏi thử cảm giác của em
chưa?” Anh nhíu mi: “Em khó chịu sao?”
Tôi thật sự mong muốn có thể bóp chết anh, nhìn anh nghiến răng nghiến lợi: ‘Anh không cảm
nhận được à?”
Anh mím môi, vẻ mặt cực kỳ tôi tệ: “Tôi đưa
em đi bệnh viện!” Nén giận trong lòng, tôi lấy gối đập vào người
anh: “Cút!” Phó Thắng Nam…
Cửa phòng ngủ đã khóa lại, Phó Thắng Nam
đi rồi.
Tôi nhắm chặt hai mắt, nằm lì trên giường, nhưng không cách nào ngủ được, cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794809/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.