Anh dừng một chút lại nói to hơn: “Cách lý giải của cô về tình cảm không giống chúng cháu. Cô chỉ là một người ngoài, làm sao biết rõ cháu và
Thẩm Xuân Hinh có bao nhiêu tình cảm?”
Một tiếng người ngoài cho thấy anh không xem Phó Bảo Hân như người thân, sắc mặt Phó
Bảo Hân rất kém.
Bà ấy còn định mở miệng tranh cãi nhưng Phó Thắng Nam đã nói tiếp: “Sau này cô không cần xen vào chuyện của chúng cháu. Cô đã là dâu họ Cố, nếu cô mãi vẫn không nỡ xa nhà họ Phó thì cháu thấy sau này chúng ta không cần
liên lạc.”
Câu này quá ác. Dù sao cũng là người thân, sao có thể cắt đứt bằng một câu không liên lạc chứ?
Phó Thắng Nam cúp điện thoại, Phó Bảo Hân nhìn tôi, mặt bà ấy trắng bệch khó chịu: “Thẩm Xuân Hinh! Cháu gài bẫy tôi ư?”
Tôi nhún vai buồn cười: “Không có! Cháu chỉ muốn xác nhận xem cô tự làm quyết định để cháu và Phó Thắng Nam ly hôn hay anh ấy cũng
đồng ý chuyện này nên cháu gọi cho anh ấy thôi”
Tôi ngừng giây lát lại cười nhẹ: “Bây giờ xem ra đây là ý kiến riêng của cô. Vậy cháu cũng không cần cãi nhau với Phó Thắng Nam. Quan hệ
vợ chồng cháu cũng không xấu hơn rồi.”
Ừ! Ý là Phó Bảo Hân như người xấu phá hư hôn nhân của chúng tôi. Phó Bảo Hân thông minh
nên không thể nào nghe không hiểu.
“Thẩm Xuân Hinh!” Bà ấy cao giọng: “Cô có thể không xen vào hôn nhân của cháu và Phó Thắng Nam nhưng đứa bé trong bụng Mạc Hạnh Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794792/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.