Xe của Phó Thắng Nam ngừng dưới tòa nhà Cố thị. Nhân viên ra ra vào vào nhưng xe của anh rất bắt mắt, có không ít nhân viên liếc mắt ghé nhìn.
Tôi tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe nhưng đưa tay mở cửa xe thì hơi sửng sốt nhìn qua anh: “Phó Thắng Nam! Mở cửa!”
Anh mím môi, đưa gương mặt đẹp trai vê phía tôi: “Vợ chông tạm biệt mà em không định bày tỏ
gì sao?”
Tôi không hiểu lại thấy ngón tay thon dài của
anh gõ nhẹ trên mặt, rất rõ ràng anh đang đòi hôn.
“Phó Thắng Nam! Đây là nơi công cộng!” Dưới công ty riêng đầy người lui tới mà phù hợp sao?
Anh nhếch môi: “Chúng ta là vợ chồng, hôn
tạm biệt là chuyện bình thường. Em lo gì?”
Không thể tiếp tục nói về đề tài này nếu không
lại cãi nhau.
Tôi nhích lại gần rồi hôn nhẹ lên má anh. Đột nhiên anh hạ cửa kính xe sau đó ngang ngược
hôn môi tôi: “Thơm ngọt quái” Aaaa…! Tôi xuống xe, cố gắng kìm nén.
Đi chưa được mấy bước tôi đã ngừng lại. Cố Diệc Hàn!
Anh ta vẫn đứng ở cửa công ty, thân hình cao gầy như ngọc, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Chắc
anh ta cũng thấy rõ cảnh lúc nãy trên xe.
Dù sao Phó Thắng Nam hạ hết cửa kính xuống, hận không thể để tất cả mọi người thấy được.
Thấy vẻ mặt anh ta tối tăm, tôi tiến lên nhẹ
nhàng chào hỏi: “Xin chào!”
Anh ta mím môi, thu lại ánh mắt lạnh lùng nhìn Phó Thắng Nam rồi nhàn nhạt trả lời: “Ừ!”
Sau khi vào thang máy anh ta đưa tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794791/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.