Bà chỉ chỉ máy lọc nước: “Vậy cô…
“Tôi không khát. Dì cứ về đi” Tôi cũng không
muốn nói chuyện lắm nên hơi nhíu mày. Bà sửng sốt nhưng rời đi không nói nhiều.
Dường như tính tình tôi ngày càng kém, càng ngày càng không kiên nhãn.
Sau khi dì Triệu rời đi, tôi ngồi ngơ ngác một mình trong phòng khách nhìn đồng hồ báo thức chạy đến mười hai giờ đêm.
Trễ vậy mà Phó Thắng Nam không vê. Anh định ở lại nhà họ Cố ư?
Tôi ngừng một chút rồi vào phòng bếp lấy nước định đun một ít nước uống, lại lấy điện thoại
ra nhưng chẳng hề có một tin nhắn.
Tôi thở dài. Nước sôi trào, tôi đưa tay ngang
ấm nước thì bất thình lình bị hơi nước làm bỏng một chút.
Tôi nhịn không được rụt tay về lại ngơ ngác
nhìn ấm nước. Một lúc sau tôi lại xem di động.
Đang chần chừ chưa quyết tâm thì có tiếng
động từ ngoài cửa truyền vào.
Anh về à?
Tôi mím môi, câm ấm nước ra phòng khách và rót hai ly nước sôi.
Hình như ngoài trời đang mưa. Phó Thắng
Nam vào cửa mang theo một luồng không khí
lạnh, áo khoác ướt nước.
Sau khi đặt áo khoác ngoài cửa, anh thấy tôi còn ở phòng khách thì nhíu mày bước tới: “Em không ngủ được hả?”
Tôi gật đầu ngước mặt và nhàn nhạt nhìn anh: “Chú Cố khỏe chứ?”
Anh sửng sốt nhíu mày: “Cố Diệc Hàn nói với
em à?”
Tôi lắc đầu, tâm trạng ổn hơn: “Em biết thân thể chú Cố vẫn không được tốt.”
Anh ừ và bước về phía tôi: “Em lo là tôi không về ư?” Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794790/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.