Sắc mặt tôi trắng bệch. Tôi cắn môi cố gắng kìm nén cảm xúc, châm chọc: “Anh tùy tiện xúc phạm em như thế là chê em bẩn chứ gì? Nếu đã như vậy thì sao Tổng giám đốc Phó còn năm lần
bảy lượt đến đón em thế này?”
Tôi dừng một chút rồi nói với giọng lạnh lùng thấu xương: “Tổng giám đốc Phó có biết như thế nào gọi là phù hợp không? Một người đàn ông dùng mọi cách nhục nhã em thì em phải đối xử với người nhà anh ta thế nào? Chạy đến nịnh nọt họ như một con chó sao? Tổng giám đốc Phó! Chắc từ trước đến giờ anh chưa nỡ nặng lời như vậy với Mạc Hạnh Nguyên nhỉ?”
Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào tôi.
Cằm tôi bị anh bóp đau, tôi cố nhịn và nói tiếp: “Phó Thắng Nam! Vợ của anh không phải là gái
làng chơi mà anh tốn vài triệu tìm từ bên ngoài về,
chỉ cần nằm trên giường, dựa vào anh nên có thể cho anh tùy ý đánh chửi làm nhục. Em là người không có sở thích tự ngược nên không có cách nào không thương một người đàn ông tôn trọng và bảo vệ em. Tại sao phải quấn quýt không buông tay một người đàn ông dùng mọi cách hành hạ và làm nhục em, còn không thể bảo vệ
được cả con của mình?”
Anh vẫn luôn nhếch môi mỏng và hít thở nặng nề một lúc lâu, sau đó thả tôi ra rồi tiện tay tắt
điện thoại. Anh lấy chìa khóa xe rời đi.
Anh có kiêu ngạo của mình, thế còn tôi không
có ư? Đầu là con người cả.
Trong sân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794789/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.