“Muốn ăn gì không?” Phó Thắng Nam mở miệng, giọng nói thản nhiên, lúc liếc mắt nhìn tôi, một đôi mắt đen sâu thêm vài phần dường như hơi lạnh lẽo.
Tôi mím môi, lạnh nhạt nói: “Không đói!” Vừa
rồi dù gì cũng đã ăn một ít.
Anh không mở miệng nữa, dừng xe ở dưới lầu của một tiệm ăn sáng, nhìn về phía tôi nói: “Tôi đói rồi!”
Xuống xe, anh vào cửa hàng, tìm vị trí ngồi xuống, mắt không có biểu cảm nhìn tôi nói: “Ăn bánh bao không?”
Tôi vốn không đói bụng, gật đầu: “Thế nào
cũng được Không nhìn anh nữa, tôi cúi đầu nghịch điện thoại. Di động có tin nhắn gửi tới, là của Thẩm
Minh Thành: “Thứ tư đến thành phố Giang Ninh,
em đã gặp tổng giám đốc của Hoàng Hiên chưa?”
Suýt chút nữa quên mất việc này. Trả lời tin nhắn, tôi nghĩ có thể thuận tiện về thành phố Giang Ninh để gặp.John và Vũ Linh. Trong khoảng thời gian này vẫn mãi chưa gặp được bọn họ. Con
của Vũ Linh chắc cũng được hai tháng rồi.
Di động bị đột nhiên lấy đi, tôi ngước mắt lên, đối diện với hai con ngươi đen láy của Phó Thắng Nam. Tôi không khỏi nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Anh đặt điện thoại di động ở chỗ tôi không với
tới, nhìn về phía tôi nói: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi” Tôi không nhịn được nhíu mày, nhìn đồ ăn trước mặt cũng không có khẩu vị gì: “Tôi vừa ăn rồi, không đói nữa!” “Không sao, cứ ăn nhiều vào!” Nói xong còn
đẩy bánh bao nhỏ về phía tôi.
Tôi nhíu mày, hơi không vui nhưng cũng không phát tác.
để đọc nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794785/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.