Tôi buồn cười: “Có hận đến đâu đi chăng nữa thì chúng tôi cũng có một tờ giấy được pháp luật thừa nhận, huống chi căn nhà này cũng có một nửa tài sản của tôi. Nếu như tôi không trở lại thì
chẳng phải là phải chắp tay nhường lại ư?”
Cô ta khinh thường bảo: “Cô đừng nói xắt xéo, tôi hoàn toàn không thèm tranh giành tiền tài với cô.
Tôi nhướng mày: “Khó nói lắm, dù sao thì ngay cả người đàn ông của tôi cô cũng muốn
trộm nữa là.”
Nhìn thấy cô ta tức giận tới mức giậm chân muốn mắng tôi, tôi bèn xoay người đi vào trong sân. Thủ đô đã vào mùa thu, thời gian trôi như thoi đưa.
Có lẽ là nghe thấy động tĩnh, Phó Thắng Nam cũng theo ra. Nhìn thấy Mạc Hạnh Nguyên, anh
nhíu mày, mím môi lạnh nhạt nói: “Em tới làm cái gì?”
Nhìn thấy người yêu, Mạc Hạnh Nguyên vốn đang mang bộ mặt tức giận lập tức thay đổi thành nụ cười dịu dàng như ngọc: “Anh Thắng Nam, em nghe cha nói, tháng sau các người phải đến thành phố gần biên giới để thảo luận chuyện mở vụ việc. Ông ấy bảo em đem hợp đồng hợp
tác đến đây cho anh”
Nói xong, cô ta nhìn thoáng qua bảo mẫu đang đỡ mình, bảo mẫu cầm lấy văn kiện rồi cung kính đưa cho Phó Thắng Nam.
“Phì!” Tôi không khống chế được mà cười thành tiếng.
Khiến ánh mắt hai người phóng tới, Phó Thắng Nam nhếch môi, liếc mắt nhìn tôi một cái nói: “Thời tiết lạnh rồi, về mặc thêm một cái áo khoác đi.”
Mạc Hạnh Nguyên thì hết sức không vui nhìn tôi chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794786/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.