Con người ấy mài! Rất nực cười, lúc yêu là sai,
mà không yêu cũng vậy.
Tôi xoay người lên lầu, cảm thấy không có gì
để có thể tiếp tục trò chuyện với anh nữa.
“Một câu nhẹ bẫng đã kết thúc tất cả những gì chúng ta từng có với nhau khi trước ư?” Anh mở miệng, giọng nói thực đạm bạc, gần như không
nghe ra cảm xúc gì cả. Tôi ngây người tại chỗ, không quay đầu lại.
“Thẩm Xuân Hinh, nếu như em thật sự hận, cứ cam tâm bỏ qua cho anh như vậy sao? Trên thế giới sự trả thù tốt nhất chính là sống không bằng
chết. Em như vậy là tính trả thù hay là thoải mái?”
Tôi không biết điều gì làm cho người đàn ông tự phụ như Phó Thắng Nam nói ra những lời như vậy, quay đầu lại nhìn về phía anh.
Chân mày hơi châu lại: “Phó Thắng Nam, anh biết e, chưa bao giờ trúng chiêu khích tướng này mà”
Anh ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén: “Trở về cùng tôi thì nỗi oán hận trong lòng em mới có chỗ tiêu.
“Anh không sợ nửa đêm em tỉnh dậy đâm chết anh à?” Trước kia tôi sẽ không làm vậy, nhưng mà bây giờ thật sự đã khác rồi. Nếu như đủ hận thì giết người cũng không giải hết.
Anh mím môi, ánh mắt lúc sáng lúc tối: “Anh
rửa mắt mong chờ!”
Tôi ngẩng đầu, thấy đèn trong phòng đã bật rồi, thân hình cao ráo, thẳng tắp của Cố Diệc Hàn đứng ở bên cửa sổ sát đất.
Khoảng cách xa nên tôi không thấy rõ vẻ mặt anh ta, nhưng ít nhiều vẫn có thể nghĩ được thần
thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794784/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.