Ông ta hơi nhíu mày, ghé mắt nhìn thoáng qua Lâm Uyên, giọng nói hơi trầm thấp: “Tại sao có thể trở nên tàn nhẫn độc ác mà có thể ra tay với một đứa bé như thế?”
Lâm Uyên bống uất ức không thôi: “Đình Sinh, ông biết những ngày Hạnh Nguyên về thủ đô đã trải qua như thế nào không? Tôi chỉ đau lòng cho
con gái mình thôi
“Làm xằng!” Mạc Đình Sinh hơi nóng giận: “Cưng chiều không có giới hạn thì bà sẽ hại chết Hạnh Nguyên.”
Lâm Uyên cúi đầu, hốc mắt hơi đỏ lên: “Mấy
năm nay, tôi và ông đã để nó khổ sở quá nhiều rồi” Mạc Đình Sinh thở dài, ánh mắt dừng ở trên người tôi nói: “Cô Hinh, ván đã đóng thành thuyền rồi, cô có thể đưa ra điều kiện, hai vợ chồng chúng tôi tất nhiên sẽ dốc hết sức để đền bù những tổn
thương đối với cô”
Tôi thấy buồn cười, hai vợ chồng này thật đúng là không bình thường, một người xách đao giết người, một kẻ lấy tiền bịt miệng, thật đúng là lợi hại.
Tôi ngồi thẳng người, nhìn hai kẻ đó nói: “Hai vị lại có thể có thành ý như vậy, tiền tài thế lực gì đó thì đều bỏ đi, hai người biết tôi không thiếu chúng. Chi bằng thế này đi, nhà Phật giảng cho người ta nhân quả báo ứng, pháp luật cũng nói một mạng đền một mạng, tính ra thì cô Nguyên cũng sắp đến ngày sinh rồi, hay là chúng ta cứ dùng một mạng đổi một mạng đi. Trên đường xuống suối vàng, hai đứa bé cũng có thể bầu bạn
với nhau, có phải không?”
“Thẩm Xuân Hinh, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794783/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.