Bà ta cười nhẹ: “Bên ngoài khách sạn có một khu nghỉ ngơi, đi thôi.”
Tôi đi theo bà ta đến đằng sau khách sạn, là một khu nghỉ ngơi ngoài trời, bà ta tìm một vị trí rồi ngồi xuống một cách tao nhã rồi nhìn tôi, ý bảo tôi ngồi xuống nói chuyện.
Tôi ngồi xuống đối diện bà ta, nói với nhân viên phục vụ ð đằng trước tôi muốn một ly nước, bà ta
thì muốn một ly cà phê, dặn dò
không thêm đường.
Tôi hạ mắt, chờ bà ta mờ miệng.
Bà ta lại không vội vàng, đợi cà phê được đưa lên, nhấp môi uống một ngụm rồi mới nói: “Hình như cô Xuân Hinh chưa bao giờ uống cà phê thì phải?”
Tôi gật đầu: “Vị đắng nên không thích cho lắm.”
Bà ta cười nhẹ, uống một ngụm, có lẽ là vị rất đắng khiến bà ta hơi nhíu mày: “Không thích đắng cũng là một loại may mắn.” Bà ta nhìn tôi, rồi khẽ cười nói: “Nói thật, cô rất giống tôi hồi trẻ, nếu không
phải tôi là người tự mình tra DNA,
tôi cũng cảm thấy cô chính là con gái của tôi.”
Tôi mỉm cười, cười đến hơi lạnh lẽo: “Có thể trờ thành con gái của Tổng Giám đốc Lâm Uyên phải cần đến phúc mấy đời chứ, Thẩm Xuân Hinh tôi ít phúc, không xứng đâu.”
Nụ cười trên mặt bà ta phai đi, híp mắt một cái rồi thờ dài: “Ba mươi năm trước, tôi vừa tròn hai mươi, từ nhỏ tôi đã biết xuất thân của mình bình thường, nếu sau này muốn sống cuộc sống mình muốn thì phải cố gắng hết sức, bản thân tôi cũng chịu được cực khổ. Năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794782/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.