Cô bảo mẫu đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, cắn vài miếng là tôi không thể ăn được nữa. Cố Diệc Hàn nhíu mày, có chút không vui, anh ta gắp vài miếng thức ăn vào bát tôi và nghiêm túc nói: “Ăn đi!”
Tôi mím môi, tuy không ăn được nữa nhưng biết anh ta có lòng tốt nên cúi đầu cắn vài miếng. “Oẹ!” Còn chưa kịp nuốt xuống, tôi đã nôn ọe,
thậm chí còn nôn ra hết tất cả những thứ tôi đã ăn trước đó.
Tôi ghé vào bồn rửa tay nôn khan một lúc lâu, Cố Diệc Hàn mở miệng nói chuyện với bảo mẫu ở
trong sảnh: “Sao lại như thế này?”
Cô bảo mẫu có chút run rẩy nói: “Cô Xuân Hinh vẫn luôn như vậy, căn bản là không ăn được gì cả. Thỉnh thoảng cũng không sao, cô ấy có thể
ăn nhiều hơn nhưng một khi ăn nhiều thì cô ấy sẽ
nôn hết ra. Bác sĩ gia đình cũng thấy vậy, nói đây là tâm bệnh của cô Xuân Hinh nên bác sĩ cũng
không có cách nào chữa khỏi.”
Cuối cùng cũng ngừng nôn khan, tôi rửa sạch miệng, đứng thẳng dậy và nhìn mình trong gương. Chỉ trong một tháng mà tôi đã hoàn toàn thay đổi
đến mức không thể nhận ra mình nữa.
Phần da bên gò má đã mất gần hết, mắt lại trũng sâu, xương chân mày nổi rõ, cằm nhọn có thể chọc vào người khác, vẻ bầu bĩnh tròn trịa lúc
mang thai cũng không còn nữa.
Nhìn xuống bàn tay của mình thì lại thấy không còn chút thịt nào, chỉ toàn xương, khô héo
như một cái xác chết.
“Tại sao mình lại thành ra thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794764/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.