Nhìn thấy anh ta nhai nhóp nhép, tôi không khỏi mở miệng hỏi: “Ăn ngon không? Bên trong có sầu riêng đấy” Hình như có rất nhiều người đều
không thích ăn sầu riêng.
Anh ta cười yếu ớt gật đầu, dường như tâm
trạng rất tốt: “Ừ, mùi vị không tệ, rất ngọt”
Tâm trạng của một người rất dễ lây lan cho người bên cạnh, vì thế khi nhìn thấy tâm trạng của anh ta tốt hơn, lại có thể ăn đồ ngọt nên tôi cũng dần dần buông lỏng, nhìn anh ta rồi nói: “Một lát
nữa chúng ta sẽ đi đâu?” Anh ta buồn cười: “Đi ăn cái gì đi”
“Ăn cái gì?” Dường như tâm trạng tốt hơn thì sẽ nhiều lời.
Anh ta cười cười nói: “Cho em quyết định!” Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: “Ăn món Hàn
nhé?” Anh ta nhíu mày, khởi động xe.
Trong trung tâm thương mại, chúng tôi tìm một nhà hàng trông cũng khá bắt mắt, bởi vì đã
sau giờ cơm nên không có người nào ở đây cả.
Sau khi ngồi xuống một vị trí khá rộng rãi thoáng mát, anh ta bèn lên tiếng gọi thức ăn. Ngước mắt nhìn thấy trước mặt tôi còn dư lại một ít bánh ngọt, anh ta bèn giơ tay lấy đi, sau đó mở miệng nói: “Đừng ăn nhiều quà vặt quá, một lát sẽ không ăn được những thứ khác đấy.”
Tôi hơi sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu. Vừa rồi đã ăn mấy ngụm bánh ngọt, trong bụng quả
thật có chút khó chịu.
Nhìn thấy anh ta ăn xong bánh ngọt còn thừa của tôi, tôi bèn há miệng nói: “Anh cũng thích mùi vị này sao?”
Anh ta cong môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794765/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.