“Con yêu, con yêu…” Sau khi gọi đứa trẻ vô số lần, dường như tôi đã nhìn thấy một bóng người
nhỏ nhắn hiện lên trong vầng sáng.
Thằng bé tập tênh đi về phía tôi, bởi vì thằng bé còn quá nhỏ nên đi đứng không vững, lảo đảo
nghiêng ngả.
Tôi vô cùng vui mừng chạy về phía thằng bé, ôm đứa bé vào ngực rồi nhìn ngắm thật kỹ. Thằng bé thật sự còn rất nhỏ, trên đầu ửng ửng đỏ một mảng, có thể bởi vì thằng bé muốn nhanh chóng chui ra khỏi bụng tôi nên phần đầu mới đỏ như thế.
Từng chiếc mũi, đôi mắt đều vô cùng nhỏ bé nhưng trông rất dễ thương. Thằng bé nở một nụ cười với tôi, miệng nhỏ cong lên nhè nhẹ giống
như đóa hoa quỳnh nở trong nắng mai vậy.
“Thẩm Xuân Hinh, Thẩm Xuân Hinh..” Âm
thanh trầm thấp xa xôi vang lên bên tai tôi hết lân này đến lần khác.
Tôi muốn tìm về phía âm thanh kia nhưng bốn phía đều là một mảng trắng xóa, không nhìn thấy được gì cả.
Đến khi tôi hoảng hốt giật mình lại thì đứa trẻ kia đã biến mất, chỉ còn lại một mình tôi đang chìm đắm trong không gian đầy sương mù trắng
xóa này.
“Thẩm Xuân Hinh, Thẩm Xuân Hinh..” Âm thanh này lại vang lên một lân nữa, tôi bịt kín lỗ tai lại không muốn nghe, cố gắng nhìn quanh bốn
phía để tìm kiếm đứa trẻ.
Thế nhưng, âm thanh này cứ như lời nguyên
vậy, cứ mãi vang lên bên tai tôi không ngừng.
Tôi hoảng hốt, khàn giọng hô to lên: “Con yêu,
con yêu ơi…”
Bất chợt trên ngực vô cùng đau nhói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794763/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.