Đó là Trần Văn Nghĩa, anh ta lên tiếng hỏi:
“Tổng giám đốc Nam, có chuyện gì vậy?”
“Đổi nhân viên lễ tân dưới sảnh đi” Nói xong, anh lại tiếp tục dặn dò: “Sau này không có sự cho phép của tôi thì không được để cho những người
không có phận sự bước vào công ty.’
Trần Văn Nghĩa tỏ vẻ không hiểu lắm: “Tổng giám đốc Nam, những người không có phận sự là
ai vậy?”
“Mạc Hạnh Nguyên” Phó Thắng Nam vừa nói xong, đang định cúp máy thì ở đầu dây bên kia Trần Văn Nghĩa vội vàng nói: “Cô Hạnh Nguyên đi chung với tổng giám đốc Cảnh Thần, tổng giám đốc à, chuyện này tôi không dám nhúng tay vào đâu.
Phó Thắng Nam cau mày rồi nói: “Cậu mau nghĩ ra cách để giải quyết đi”
Nói xong anh lập tức cúp máy, sau đó ngước mắt lên nhìn tôi và nói: “Em thấy cách giải quyết
này như thế nào?” Tôi gật đầu đáp: “Đơn giản, lỗ mãng””
Hàng lông mày của anh nhu lại: “Em hài lòng chứ?”
Tôi trê môi: ‘Chuyện của anh không liên quan
gì đến em.”
Tôi lười phải tranh luận với anh, tôi đưa cho anh chiếc bánh ngọt mà tôi đem đến rồi nói: “Dì Triệu nói rằng nếu như anh biết cái bánh này là do
em làm thì chắc chắn anh sẽ rất thích”
Anh cầm lấy chiếc hộp đựng bánh xem thử, ánh mắt anh nhìn về phía tôi rồi nói: “Có thật là do
em làm không?”
“Em chỉ phụ giúp mấy việc lặt vặt thôi” Dì Triệu và La Linh cùng phụ làm, cũng chẳng phải
công sức của một mình tôi.
Thấy vậy, anh bật cười nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794757/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.