Tôi lắc đầu: “Không sao, ông lên trước đi, lát nữa Trịnh Tuấn Anh xuống đón tôi. Ông đi đi, nếu
không sẽ trễ nãi công việc đấy”
Ông ta mỉm cười hỏi: “Phó chủ tịch Trịnh Tuấn Anh?”
Tôi gật đầu và cũng không nói nhiều lời, ông ta cười rồi đi thẳng lên nơi làm việc của tổng giám đốc công ty Phó Thiên.
Nhìn thấy tình huống này, nhân viên lễ tân nhìn tôi một lúc rồi nói: “Cô chủ, tôi không cố ý đâu, đây là công việc của tôi, xin cô hãy thứ lỗi
cho tôi”
Dì Triệu tức giận: “Công việc của cô? Công việc của cô là gì? Việc của cô là tiếp nhận và liên lạc. Một là cô không tiếp nhận chúng tôi, hai là cô không liên lạc. Chúng tôi không hẹn trước nên cô
không liên lạc được hả? Cô đang âm thầm coi
thường, nhạo báng chúng tôi đúng không? Cô không tiếp đón chúng tôi, công ty giữ cô để làm gì?”
Xét cho cùng, dì Triệu đã ở bên ông nội nhiêu năm, bà có cái nhìn tinh tế, đầu óc sáng suốt,
miệng lưỡi cũng vô cùng sắc sảo.
Nhân viên lễ tân im lặng một lúc, quay sang nhìn tôi và nói: “Cô chủ, tôi không cố ý, tôi xin lỗi”
“Tôi ra tay sát hại ai đó, và rồi nói lời xin lỗi với anh ta, cô thấy có ổn không?” Dì Triệu rít lên, trái tim tôi thấy khó chịu, miệng bà ấy thì cứ lẩm bẩm không được tha thứ.
“Sao bà lại làm thế?” Nhân viên lễ tân lên giọng: “Tôi đã nói hết những điều cần nói và xin lỗi rồi, tại sao lại làm phiền tôi. Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794756/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.