Anh tức đến bật người: “Xuân Hinh, em có phải là phụ nữ hay không vậy?”
“Em có phải là phụ nữ hay không chẳng lẽ anh không biết?” Tôi đứng trước thang máy, chờ
cửa thang máy mở ra tôi lập tức bước vào.
Anh cũng theo tôi, đề tài này đã được ngừng lại.
Quán lẩu.
Tôi liên tục gọi không ít đồ ăn, Phó Thắng Nam chăm chú nhìn tôi gắp thức ăn bỏ vào cái
nồi đỏ rực, ánh mắt hơi nản chí.
Anh không thích ăn lẩu, tôi biết, nguyên nhân một phần là do ồn ào, nhưng chủ yếu là anh cảm thấy lẩu không có hương vị, lại còn không hợp vệ sinh, cho nên từ trước đến giờ anh chưa từng ăn.
Đồ ăn mới vừa cho vào nồi, tôi thấy hơi nhàm
chán, vì thế lấy di động ra chơi.
Anh lấy mất di động của tôi, vẫn là câu nói đó: “Chơi di động ít thôi, không tốt cho mắt đâu” Tôi
mím môi, không nói gì cả.
Thấy anh không kiên nhân nhìn chằm chằm nồi lẩu, tôi không thể không nói: “Nếu anh không thích thì có thể đến tiệm cơm Tây bên cạnh ăn, hai người chúng ta ăn riêng.” Tôi không có ý gì khác, chỉ nghĩ đơn giản là làm vậy mọi người đều sẽ thoải mái, nhưng anh lạnh lùng nhìn tôi nói: “Ăn nhanh đi!”
Di động anh reo lên, anh cúi đầu nhìn thoáng
qua rồi nhíu mày: “Anh đi nghe điện thoại” Tôi gật đầu, nhìn anh cầm di động đi ra ngoài.
Không bao lâu là đã có thể ăn được rồi, tôi không chờ anh, một mình gắp đồ ăn trong nồi ra
ăn, không ai quấy rây tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794758/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.