Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì bó hoa đã bị Phó Thắng Nam cướp mất: “Hoa của tổng giám đốc Thành thật sự rất đẹp, nhưng từ trước đến nay Thẩm Xuân Hinh không thích hoa, đã làm phiền Thẩm Minh Thành anh rồi”
Chưa từng thấy người nào mặt dày mày dạn như vậy!
Thẩm Minh Thành nhìn tôi, nhướng mày nói: “Không thích hoa ư? Chuyện từ bao giờ vậy?” Tôi mím môi, thâm nghĩ hai người này thật
nhàm chán.
Thấy tôi không nói gì, Thẩm Minh Thành híp mắt nhìn Phó Thắng Nam: “Tôi nhớ là trước đây Thẩm Xuân Hinh rất thích hoa, tại sao sau khi ở
bên tổng giám đốc Nam thì lại không thích nữa
rồi? Hoa là một dạng của tình yêu, chẳng lẽ tổng giám đốc Nam không bao giờ tặng hoa nên anh nghĩ Thẩm Xuân Hinh cũng không thích ư?”
Câu này chẳng khác nào nói Phó Thắng Nam không thích tôi!
Cái tên này!
Phó Thắng Nam ôm bó hoa trong tay, nhướng mày nhìn tôi hỏi: “Em thích à2”
Hai người này đang chơi chữ với nhau, tôi đang nghĩ cách trả lời lại.
Không ngờ Phó Thắng Nam lại cho rằng tôi không lên tiếng tức là đã ngầm thừa nhận, anh nói: “Người khác tặng hoa thì không thể nhận, nếu như em thích, sau này ngày nào tôi cũng mua hoa
cho em”
Nói xong anh liền ném bó hoa lớn đó vào thùng rác, nhìn Thẩm Minh Thành bằng ánh mắt vô tội: “Tôi không cẩn thận đánh rơi bó hoa vào đó rồi, xin lỗi anh”
Thẩm Minh Thành…
Lần đầu tiên anh ta thấy một hành động vô vị
như vậy.
“Không thích ai thì nên từ chối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794748/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.