“Cô Xuân Hinh, hay là chúng ta đến chào cậu Thắng Nam đi. Anh ấy và cô Hạnh Nguyên đang bàn công chuyện, chắc chỉ chút nữa là xong thôi, một lát nữa chúng ta có thể cùng nhau đi về!” Cô
ấy nói xong thì tỏ vẻ lo lắng nhìn tôi.
Câu nói này thật khéo léo, Phó Thắng Nam và Mạc Hạnh Nguyên đang bàn công chuyện sao?
Tôi đút thêm vài miếng đồ ăn tráng miệng vào miệng rồi nhướng mày khẽ nói: “Không cần đâu, anh ấy tự đi tới trước rồi:
Trong lúc đang nói chuyện, Phó Thắng Nam đã đứng ở kế bên bàn ăn, nhíu mày nói: “Em vừa
mới xuất viện sao đã chạy lung tung rồi?”
Tôi chống cằm nhìn theo hướng của Mạc Hạnh Nguyên, lúc này vẻ mặt của cô ta không được tốt lắm, không biết hai người nói về chủ đề
gì mà lại khiến cô ta tức giận như vậy.
Tất nhiên, cũng có thể là cô ta chỉ đơn giản không muốn thấy Phó Thắng Nam phát hiện ra sự
†ồn tại của tôi mà thôi.
“Anh qua đây như thế này không sợ làm Mạc Hạnh Nguyên tức giận sao?” Tôi ngước mắt lên, ánh nhìn dán chặt vào người Phó Thắng Nam rồi
chớp chớp mắt nhìn anh.
Anh chau mày lại, khuôn mặt có chút không
vui nói: “Thẩm Xuân Hinh!”
Tôi đứng thẳng người dậy, hơi bực dọc nói: “Anh không cần hét to như vậy, em nghe thấy mà” Nhìn những món tráng miệng bày ra ở trên bàn, tôi đã có cảm giác không muốn ăn từ nãy giờ rồi.
Có chút tiếc nuối.
Tôi nhìn sang bác sĩ Văn, đột nhiên lại hơi cảm thấy tội lỗi: “Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794747/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.