Hơn nữa, Phó Thắng Nam chỉ mới tiếp quản tập đoàn Phó Thiên mà đã phát triển mạnh những hạng mục mới ở những lĩnh vực khác, điều này gây ra một luồng tranh cãi lớn. Sau đó, ở đại học thành phố Giang Ninh, có không ít học sinh đăng tải những lời khen ngợi đối với tầm nhìn và tài
năng của người lãnh đạo này.
Ngược lại, John nhàn rỗi không có việc gì làm đã viết một bài phân tích tập đoàn Phó Thiên rồi sẽ suy bại dưới tay Phó Thắng Nam lên diễn đàn, còn liệt kê đến mười lí do.
Bài viết này được phóng viên của thành phố
Giang Ninh đăng lên trang đầu.
Chung quy là họ chê văn phong của người viết. Sau đó nhà họ Phó bí mật đi tìm.John, cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì tôi không biết được, nhưng cuối cùng, John cũng phải viết một lá thư xin lỗi.
Anh ấy mệt mỏi ngồi vào ghế phó lái, không còn sức để nói: “Nghiệt duyên mà! Không thể tránh được!”
Tôi bật cười: “Vừa hay nhà đang có phòng trống, anh không thích khách sạn thì có thể qua nhà tôi!”
“Thôi đi!” Anh ấy lắc đầu, đáp lời: “Tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa, tôi tự nghĩ cách vậy.
Dọc đường đi, tôi nói sơ qua với anh ta về chuyện mấy năm nay, anh chau mày: “Sao cô không nói với Phó Thắng Nam chuyện cô bị bắt cóc? Để anh ta ra mặt điều tra sẽ dễ dàng hơn là
tự cô làm mà.
Dù gì cũng là chữa bệnh, tôi cũng không thể giấu giếm gì: “Tạm thời tôi cũng không hiểu được tình cảm mà Phó Thắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794723/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.